Trong vũ trụ đen như mực.
Mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào của Thiếu Soái quân đang ở cấp tốc đi về phía trước.
Tiền Vạn Dương đưa cho Vương Hạo một phần danh sách trong tay:
- Lão đại, vừa rồi phát tin tức đi ra người, có 3 người thượng tướng, 4 người trung tướng, thiếu tướng 18 người, chặn lại tin tức đều chứng minh, bọn họ là gian tế của Quân bộ, phủ Tổng thống cùng với một số thế lực lớn.
- Xông vào thật lợi hại a!
Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt lạnh xuống.
Phải biết Thiếu Soái quân đại tướng chỉ có hai người, chính là Tiền Vạn Dương, Trần Diệu.
Thượng tướng tổng cộng có 8 người, trong đó có Cô Dương, Tần Phong, còn thừa lại chính là 6 vị lão binh.
Nhưng bây giờ này trong 6 lão binh lại có một nửa là gian tế, cái này cũng làm người ta không tiếp nhận được nữa.
- Lão đại, chúng ta phải làm gì với phía dưới bây giờ?
Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.
Vương Hạo gãi gãi cằm:
- Cậu đi nói cho 3 thượng tướng, 4 trung tướng, ta đồng ý cho bọn họ làm tiên phong, đồng thời còn cho phép bọn họ tự do chọn lựa binh lính.
- Sư đệ đây là dẫn xà xuất động ha!
Lăng Tiêu giơ lên ngón tay cái với Vương Hạo, bày tỏ bội phục.
Sau khi những thượng tướng, trung tướng đó biết mình làm tiên phong, đoán chừng đều ôm tư tưởng tiện nghi cho người khác, không bằng tiện lợi cho bản thân mình.
Như thế những binh sĩ có tật xấu kia không uổng khí lực gì cũng sẽ tìm đến.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên một tia cười lạnh:
- Dám chân ngoài dài hơn chân trong ở trước mặt chúng ta, lần này nhất định phải bắt bọn họ trả giá đắt.
Rất nhanh, mệnh lệnh của Vương Hạo được đưa ra, 3 vị thượng tướng, 4 trung tướng lập tức bắt đầu tổ chức quân lính, tổng cộng 3 vạn quân lính.
Sau khi Lăng Tiêu nghe đến mấy con số ấy cũng tặc lưỡi hít hà không dứt. Hắn thực tế không nghĩ tới, những người này không ngờ lại lôi kéo được nhiều người thân tín như vậy.
Nếu như không phải Vương Hạo chỉnh đốn lần này, đoán chừng không được bao lâu, toàn bộ Thiếu Soái quân đều sẽ bị những người này khống chế.
- Ta đã xem thường uy tín của lão già Ô Quy Quan Tân Hùng đó rồi.
Vương Hạo cảm khái một tiếng:
- Cho dù những lão binh này bị ta mua chuộc, nhưng trong lòng bọn họ, vẫn trung thành với vị đại tư lệnh đó.
Lăng Tiêu an ủi:
- Sư đệ em không cần nhụt chí. Em mới chưởng quân mấy tháng, còn Quan Tân Hùng trông coi Quân bộ mấy chục năm, chênh lệch này dĩ nhiên rõ ràng.
- Loại chuyện như vậy em đương nhiên hiểu được.
Vương Hạo phất tay áo:
- Nói thật, em từ lúc mới bắt đầu cũng chưa có thành tâm muốn nhận những lão binh này, sở dĩ thu bọn họ, hoàn toàn là vì để cho tân binh học tập kinh nghiệm chiến đấu từ trên người lão binh mà thôi.
- Kinh nghiệm chiến đấu?
Lăng Tiêu cau mày hỏi:
- Sư đệ, là muốn dùng Dị tộc đến luyện binh sao?
Vương Hạo gật đầu:
- Nếu như Thiếu Soái quân không trải qua máu và lửa thanh tẩy, làm sao có thể trở thành một thanh lợi kiếm trong tay ta chứ?
- Nhưng. . . nhưng bây giờ em giống như không có ý tứ ra chiến trường a?
Lăng Tiêu dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Vương Hạo. Cho tới bây giờ, Vương Hạo luôn luôn đầu cơ trục lợi, hoàn toàn không có một chút giác ngộ muốn chiến đấu.
Cho dù biết rõ trên Ba Tư tinh có hai mươi vạn đại quân, Vương Hạo cũng không có ý tứ bản thân mình đi, ngược lại dành cho các cô Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên, với loại thái độ này luyện binh thế nào! ?
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:
- Hiện tại Nhân tộc liên quân có rất nhiều người bị ta lừa đến Tư Nặc tinh, còn đám người Ngưu Khí cũng sẽ lừa đại quân Dị tộc đến Tư Nặc tinh, đến lúc đó song phương gặp nhau, đại chiến không thể tránh khỏi. Về phần những Nhân tộc không có bị lừa, phần nhiều sẽ đi theo đám người Tuyết Thiên Cầm tới Ba Tư tinh, đến lúc đó nhất định lại là một cuộc chiến tranh. Hai trận đại chiến này đồng thời triển khai, anh nói xem sẽ tập trung tinh thần bao nhiêu người! ?
Đồng tử Lăng Tiêu co rụt lại, cả kinh nhìn Vương Hạo, vô cùng hoài nghi người này thật sự chỉ có mười tám tuổi sao? Trình tự tính toán này cũng quá nhiều, quá phức tạp rồi đúng không! ?
Đầu tiên là nói ra kế hoạch chia thành tốp nhỏ, dẫn dụ Liêu Vân Xuyên bị lừa đi Tư Nặc tinh, cuối cùng khiến cho toàn quân Liêu Vân Xuyên bị Dị tộc bắt.
Sau đó lại ném ra Ba Tư tinh cục thịt béo bở này, đồng thời lại mượn miệng của nội gian, khiến cho nội gian nói cho thế lực khắp nơi, thật ra Tư Nặc tinh cũng là tảng mỡ dày, sẽ chờ bọn họ đi ăn.
Mà những thế lực Nhân tộc có nhiều tầm mắt đó, khẳng định sẽ đi điều tra Ba Tư tinh, do đó phát hiện 200 ngàn đại quân Dị tộc là thật sự.
Kết quả cho dù những thế lực này lựa chọn Tư Nặc tinh, hay là Ba Tư tinh, bọn họ khẳng định sẽ có hành động, đi ăn hết hai tảng mỡ dày này.
Nhưng khiến cho mọi người không nghĩ tới là, hai tảng mỡ dày này mặc dù không tệ, nhưng đều là miếng mồi được Vương Hạo thả ra, mục đích đúng là nâng lên Dị tộc, Nhân tộc đại chiến, điều ra bộ đội chủ lực của song phương từ trong đại bản doanh.
Về phần có thành công hay không, Lăng Tiêu cảm giác hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi vì Dị tộc hâm mộ Ngưu Đầu Nhân tịch thu được trang bị, khẳng định sẽ đi; còn Nhân tộc cần đầu của người Dị tộc làm quân công, nên cái này cũng sẽ không nương tay.
Hai bên này gặp nhau, nhất định là đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Nếu như không đánh nhau, Vương Hạo người này chắc chắn sẽ không hài lòng, nhất định nhảy lên nhảy xuống gây mâu thuẫn, khiến cho chiến tranh thăng cấp, đạt đến hiệu quả mà hắn dự đoán.
Như vậy, chiến hỏa toàn bộ khai, sẽ hình thành hai cái chiến trường, mà tập trung tinh thần bộ đội chủ lực tham chiến, xem ra đã trở thành đường ra duy nhất.
Mà một khi chủ lực xuất động, song phương đại bản doanh thủ vệ chỉ mới nghĩ cũng biết sẽ yếu thành bộ dạng gì.
Nếu như tình huống như vậy thật sự xuất hiện, như vậy Vương Hạo sẽ dẫn theo Thiếu Soái quân đánh vào Lạc Tư tinh, đại bản doanh của Dị tộc.
Đến lúc đó, đây có thể không phải là mười mấy 200 ngàn Dị tộc giết, mà là mấy triệu, mấy chục triệu Dị tộc giết, chỉ là suy nghĩ một cái cũng biết cục thịt béo bở này có bao nhiêu dầu mở.
Dĩ nhiên, Ngưu Đầu Nhân cũng sẽ không nhàn rỗi. Bọn họ khẳng định cũng sẽ đến tấn công Minh Thiểm tinh, đại bản doanh trống không của Nhân tộc.
Đợi sau khi chiến tranh lần này kết thúc, bất kể là Nhân tộc hay là Dị tộc, thế lực đâu đâu khẳng định đều giảm đi chiến lực.
Nhưng Vương Hạo và Ngưu Đầu Nhân lại có thể ăn uống no đủ, do đó chiến lực tăng vọt.
Nghĩ tới những thứ này, Lăng Tiêu hoàn toàn kinh ngạc. Vương Hạo đến chiến trường với thời gian không mấy ngày, đã có thể trong thời gian ngắn đó, hắn cũng không mất người nào liền nắm trong tay toàn bộ chiến trường
Thậm chí còn loại bỏ nội gian bên trong Thiếu Soái quân, khiến cho hắn chưởng khống toàn quân, từ đó không cần lo lắng mình bị Quân bộ, phủ Tổng thống thời khắc giám thị.
- Yêu nghiệt nha!
Lăng Tiêu nhìn Vương Hạo, cảm khái một tiếng, đây không phải là yêu nghiệt, thì cái gì mới là yêu nghiệt! ?
- Anh mới là yêu nghiệt, cả nhà anh đều là yêu nghiệt!
Vương Hạo hừ một tiếng, đầu lắc một cái, xoay người rời đi.
Sắc mặt Lăng Tiêu tối đen, khen hắn đôi câu, có cần phải nhảy choi choi lên như vậy không!
Thời gian không lâu, 3 tên nội gian thượng tướng, 4 tên nội gian trung tướng lãnh đạo 3 vạn Thiếu Soái quân sát bôn Tư Nặc tinh.
Sau khi mấy thế lực lớn khác thấy tình cảnh này, cũng không ngồi yên nữa, đua nhau phái ra đại quân sát bôn Tư Nặc tinh tranh đoạt quân công.
- Giết!
Từng tiếng giết bỗng chốc vang lên trên Tư Nặc tinh.
Các Dị tộc thấy thế, đều tuyệt vọng, Nhân tộc đại quân tới lần này, ít nhất có hơn trăm vạn, mà bọn họ chỉ có mười vạn, còn đánh cái rắm gì chứ! ?
“Ầm ầm. . .”
Nhưng ngay khi mười vạn Dị tộc tuyệt vọng, từng tiếng đạn pháo vang lên.
Mười vạn Dị tộc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm chiếc phi thuyền vũ trụ đang khai hỏa đối với chiến hạm của Nhân tộc trên không trung.
Đồng thời từng chiếc phi thuyền loại nhỏ cũng nhanh chóng đi lên, từng Dị tộc huynh đệ đua nhau xuất hiện, anh dũng giết địch.
Thấy một màn này, mười vạn Dị tộc lại một lần nữa dấy lên hy vọng sống sót, đua nhau cầm vũ khí lên, đánh tới Nhân tộc:
- Giết!
Sau một lát, đại quân của song phương giao chiến ác liệt cùng với nhau. . .