Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 765: Chương 765: Cho anh một cơ hội quỳ xuống cầu xin tha thứ




Thiên Phật Tinh.

Trên một con đường có một cái ghế nằm.

Vương Hạo nằm ở phía trên, hai chân bắt chéo, trong miệng ngậm một ống hút uống đồ uống, lật xem một quyển nhỏ màu vàng trong tay.

Mà ở bên cạnh Vương Hạ còn tập trung rất nhiều hòa thượng.

Bọn họ tới nơi này muốn xme thử, Vương Hạo nói phật pháp thế hệ mới có tồn tại hay không.

- Lại có thể xem loại sách này, thật đúng là phật môn bại hoại!

- Người này thân còn ở hồng trần, xem loại sách này cũng là bình thường.

- Các người nói phật pháp thế hệ mới có thật sự tồn tại không?

- Ai biết, nghe nói Phật Chủ cũng rất có hứng thú đối với phật pháp thế hệ mới.

- Nhưng ăn thịt uống rượu, tán gái thật sự có thể lĩnh ngộ phật pháp sao?

- Cái này còn không tính là gì cả, căn cứ vào lời vị Tôn Ngộ Không kia nói, chỉ cần có tiền, đần độn cũng có thể thành Phật.

- Đơn giản là sỉ nhục phật của chúng ta, nếu là tôi chắc hẳn đã đuổi Tôn Ngộ Không ra khỏi Thiên Phật Tinh.

- Phật Chủ rộng lượng cho nên có thể chứa được Tôn Ngộ Không kẻ ngoan độc này, anh còn chưa đủ đâu.

- Bất kể nói thế nào, Tôn Ngộ Không này cũng là một kỳ tài, không phải ai muốn đuổi lại có thể đuổi được đâu.

- Không sai, trong hồng trần lĩnh ngộ phật pháp, chuyện này tôi quả thực mới nghe lần đầu, nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Không quan tâm Tôn Ngộ Không nói phật pháp mới có tồn tại hay không, hắn cũng sẽ lưu lại ở trong lịch sử của phật môn.

- Không sai, người này là một nhân tài kỳ quái.

- ...

Đúng lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi hít một hơi thật sâu tiến lên, cung kính nói:

- Tôn Ngộ Không đại sư, tôi là Hư Vân, tôi mang tới cho anh một viên Phật Tâm Thảo năm mươi vạn năm.

Trong nháy mắt tinh thần tất cả hòa thượng ở đó đều tăng cao, bọn họ muốn thấy được bộ dạng của phật pháp thế hệ mới.

Vương Hạo liếc nhìn cây cỏ xanh trong tay của Hư Vân, phía trên tản ra dao động năng lượng mãnh liệt, vừa nhìn lại biết không phải là vật tầm thường.

Hư Vân khẩn trương hỏi:

- Tôn Ngộ Không đại sư, đại xem tôi có thể lĩnh ngộ phật pháp thế hệ mới hay không.

Vương Hạo đưa ngón út tay trái ra, nhẹ nhàng gõ một chút vào Phật Tâm Thảo, lập tức hấp thu Phật Tâm Thảo vào tỏng Dược Thần Chỉ, khiến cho năng lực giải độc Dược Thần Chỉ lại trở nên mạnh mẽ.

- Không tệ, không tệ, gốc cây Phật Tâm Thảo là này đồ tốt.

Vương Hạo thoả mãn khẽ gật đầu, sau đó bấm ra một đạo chỉ quyết, nhẹ nhàng điểm một cái vào Hư Vân.

Lúc này, hai mắt của Hư Vân trợn tròn, một năng lượng đột nhiên tràn vào trong cơ thể hắn.

Đồng thời trong đầu của hắn cũng hoàn toàn sáng sủa, những gì trước đây không nghĩ ra, trong nháy mắt tất cả biến thành thông suốt.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Hư Vân, sau đó tiếp tục lật xem quyển sách nhỏ màu vàng trong tay.

Cho tới bây giờ, hắn tước đoạt không ít hơn một trăm người, cướp đoạt sạch sẽ tất cả mọi thứ của bọn họ.

Nhưng thiên phú và năng lực của những người này căn bản không có bất kỳ tác dụng nào đối với hắn.

Bởi vì thiên phú và năng lực của một Chí Tôn lại đủ để giết chết hàng trăm triệu vạn sinh mạng của thiên hạ trong nháy mắt.

Cho nên hắn dự định bán năng lực của những người này bán đi đổi chút bảo bối, thuận tiện để phật pháp cũ và mới va chạm một chút.

Nếu có thể cọ sát ra tia lửa, vậy lại càng thêm hoàn mỹ.

Nếu như không cọ sát ra được tia lửa, vậy cũng chỉ có thể để hắn tự mình ra tay.

Dù sao vũ trụ Thiên Phật không loạn, hắn lại không đi.

- A...

Hư Vân ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, trong nháy mắt biến thành một kim nhân vói ánh vàng rực rỡ.

- Ào ào...

Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao bàn tán.

- Đùa kiểu gì vậy, người này lại có thể thật sự lĩnh ngộ La Hán Kim Thân!

- Tôn Ngộ Không vừa làm gì? Hình như chỉ điểm có một cái?

- Người này có phải là thông đồng với Tôn Ngộ Không diễn trò hay không?

- Thông đồng cái rắm, người này cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, làm sao có khả năng lĩnh ngộ được La Hán Kim Thân?

- Lẽ nào có tiền thật có thể mua được cảm ngộ phật pháp sao?

- Trời của tôi ới, tôi cảm giác thế đạo sắp loạn rồi.

- Không làm mà được hưởng như vậy, thật sự không thể xem như là phật pháp.

- Người tuổi trẻ bây giờ cũng mặc kệ những điều này, chỉ cần phật pháp gia tăng lên người, vậy tán gái tuyệt đối là một tiêu chuẩn.

- Không được, phải nói chuyện này cho Phật Chủ biết.

- Hiện tại Phật Chủ đang vội vàng đối phó Đường Tam Tạng, làm gì có được thời gian để ý tới những chuyện này.

- Không sai, so với Đường Tam Tạng, chuyện của Tôn Ngộ Không hoàn toàn có thể để lại sau này xử lý.

- ...

Trong nháy mắt những hòa thượng trẻ tuổi ở đây kích động, dường như nhìn thấy được cảnh tượng mình ăn thịt, uống rượu, ôm tiểu muội muội ngâm phật ca.

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên.

Chỉ thấy một tia sét hung hăng bổ vào trên mặt đất, hai bóng người theo đó xuất hiện.

Có người kinh ngạc kêu lên:

- Là Báo Thân Phật, Dược Sư Phật!

Vương Hạo liếc nhìn hai vị phật này.

- Hai vị mang theo đủ tiền chưa?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều đen mặt, cảm giác đường não của Tôn Ngộ Không này thật sự không bình thường.

Lẽ nào hắn lại không nhìn ra, hai vị này là tới gây phiền toái sao?

Báo Thân Phật lạnh lùng nói:

- Tôn Ngộ Không, hành vi của cậu đã gây rối loạn nghiêm trọng tới trật tự của phật môn, hiện tại tôi lại trục xuất cậu ra khỏi Thiên Phật Tinh.

Dược Sư Phật thản nhiên nói:

- Phật Chủ không cho chúng tôi gây khó dễ cho cậu, nhưng nếu như cậu không biết điều, vậy lại đừng trách chúng tôi không khách khí.

- Mẹ nó, lão Tôn ngày hôm nay vừa khai trương, các người lại tới đập bãi, thật sự cho rằng lão Tô là một người chết sao?

Vương Hạo từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, xắn tay áo lên bộ dạng muốn đánh nhau.

Mọi người ở đây cảm thấy khóe mắt co rút, cảm giác Tôn Ngộ Không này thật đúng là người bị bệnh thần kinh.

Hắn cũng không nhìn lại xem mình là tu vi gì, lại dám trực tiếp đòi đấu với hai vị phật này.

Hắn cho dù muốn chết, cũng không cần đâm đầu vào chỗ chết như vậy chứ?

Báo Thân Phật lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, bần tăng cho cậu ba phút đồng hồ, nhanh cút ra khỏi Thiên Phật Tinh, bằng không chờ bần tăng...

- Thật sự lắm lời!

Vương Hạo lạnh giọng cắt ngang, một khí tức tuyệt đối mạnh mẽ trong nháy mắt bạo phát ra, tu vi từ Vũ Tôn cấp bốn tăng lên tới Thiên Vị cảnh cấp bốn.

- Đây là... truyền thừa Chí Tôn!

Vẻ mặt mọi người ở đây nhất thời biến đổi, bọn họ không nghĩ tới Tôn Ngộ Không còn có loại kỳ ngộ này.

- Vèo...

Đột nhiên, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên.

Mọi người ở đây thấy trước mắt chợt hoa lên, chỉ thấy một đường ánh sáng màu vàng nhất thời hiện ra qua, Vương Hạo lập tức biến mất.

- A...

Đồng thời, một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên bên tai mọi người.

Khi mọi người quay đầu nhìn lại lúc, chỉ thấy chẳng biết Vương Hạo từ lúc nào đã xuất hiện ở Báo bên cạnh Thân Phật, đồng thời nắm đấm hung hăng đánh trúng bụng của Báo Thân Phật.

Mà một quyền này bạo phát ra kình khí, còn trực tiếp đục thủng thân thể của Báo Thân Phật, máu tươi trong nháy mắt phun mạnh ra ngoài.

Vương Hạo thản nhiên nói:

- Đừng tưởng rằng thành Phật thì ngon, ông đối với lão Tôn vẫn chỉ là một con kiến hôi.

Tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, cảm giác loại hình ảnh này mang đến trùng kích thật sự quá không chân thật.

Ai có thể nghĩ tới, một tiểu tử tu vi Vũ Tôn lại có thể không để ý tới sự cường đại của phật, một quyền đánh xuyên qua người phạt, trong đó còn vượt qua bốn cảnh giới lớn đấy!

- Làm càn!

Dược Sư Phật giận dữ, một khí tức tuyệt đối mạnh mẽ trong nháy mắt bạo phát ra.

Vương Hạo thoáng liếc mắt nhìn Dược Sư Phật, thản nhiên nói:

- Nể tình lớp phật pháp cấp tốc vừa khai trương, lão Tôn cho ông một cơ hội quỳ xuống cầu xin tha thứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.