Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 547: Chương 547: Cho chúng tôi đi cửa sau




Tinh hệ Bắc Áo.

Hành tinh Tử Vong.

Vương Hạo và Tiểu Bạch một người một thỏ này bơi qua biển Lôi Thần, đi tới trước cung điện truyền thừa của Lôi Thần.

- Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, một tiếng nổ như đất rung núi chuyển vang lên.

Rắc một tiếng, chỉ thấy cửa lớn của cung điện Lôi Thần Truyền Thừa đột nhiên mở ra.

Vương Hạo cũng không dài dòng, thân hình thoáng động, vọt vào trong cung điện truyền thừa Lôi Thần.

- Ầm ầm ầm...

Một người một thỏ mới vừa tiến vào cung điện, tiếng sấm cuồng bạo lại trầm thấp, giống như cơn giận của thiên địa không ngừng truyền vào trong lỗ tai của một người một thỏ, âm thanh chói tai không ngừng phát ra.

Tuy nhiên có Tị Lôi Phù trong người, Vương Hạo ngược lại có thể hoàn toàn không để ý tới những sấm sét cuồng bạo kia.

Đúng lúc này, có những tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người máy mọc ra hơn mười cánh tay, toàn thân bằng kim loại cao lớn đứng ở cách đó không xa, đồng thời hung hăng ném từng cây trường mâu có điện về phía hắn.

- Vèo vèo...

Lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên, không trung bị trường mâu rẽ ra từng đợt chấn động, uy lực của một đòn này tuyệt đối không thua kém gì một đòn toàn lực của Vũ Đế.

- Má nó, đây là người máy gì vậy? Uy lực có cần lớn như vậy không?

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, nhanh chóng chợt hiện trốn đi.

Bịch bịch vài tiếng, chỉ thấy trường mâu hung hăng đâm vào trên bức tường phía sau.

Vương Hạo nuốt nước miếng, thật may tóc độ người máy này phóng trường mâu ra không nhanh, bằng không hắn tuyệt đối sẽ bị ruột thủng bụng nát.

Đồng thời Vương Hạo cũng hiểu rõ, muốn có được truyền thừa thượng cổ, rõ ràng sẽ không quá dễ dàng như vậy.

- Vèo vèo...

Đúng lúc này, lại có hơn mười tiếng xé gió vang lên.

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, không phải đã ném hết tất cả trường mâu rồi sao? Thế nào lại còn có nữa?

Vương Hạo không kịp ngẫm nghĩ nữa, tốc độ nhanh như ánh sáng vội vàng trốn đi.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch từ trên thân Vương Hạo nhảy xuống, ỷ vào thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng xông về phía người máy.

- Này, thỏ, tại sao cậu lại tự ý hành động như vậy.

Vương Hạo lộ ra vẻ mặt tức giận, cũng không biết là người nào không biết xấu hổ, lại có thể dạy thỏ yêu nhà hắn làm tật xấu náo động này.

Lẽ nào bọn họ không biết, làm náo động sẽ nhanh chết sao?

Nhưng bất đắc dĩ, ai kêu đây là thỏ nhà mình nuôi, thời điểm nên phối hợp thì vẫn phải cố gắng phối hợp.

Vì vậy, Vương Hạo lấy súng tự động Thự Quang cấp 6 nhận được từ chỗ Kiếm Thái Phong ra, bắn một hồi về phía người máy ngoài xa.

- Đinh đinh đinh...

Một tiếng động thanh thúy vang lên, đáng tiếc loại công kích này không thể lau lại một chút vết tích gì ở trên thân của người máy.

Tuy nhiên hắn lại thành công thu hút ánh mắt của người máy, chẳng qua là người máy này không biết lại lấy đâu ra trường mâu.

- Má nó, còn nữa sao?

Sắc mặt Vương Hạo biến đổi, nếu như bị đâm trúng, hắn sẽ phải thành con nhím.

Tiểu Bạch nhìn thấy Vương Hạo thành công thu hút sự chú ý của người máy, nó trực tiếp nhảy lên một cái, đi tới trước đầu cả người máy này.

- Nhìn Vô Địch Toàn Phong Thối của thỏ bảo bảo tôi đây...

Tiểu Bạch lộ ra hai cái răng cửa, chân ngắn nhỏ xù lông bạo phát ra lực trùng kích cực mạnh, điên cuồng đá vào đầu của người máy một trận.

Lập tức lại đá cho đầu của người máy kia xoay 360 độ.

Mà lúc này Vương Hạo cũng vọt tới, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay vung lên, lôi quang màu tím chợt bạo phát ra, kiếm khí phát ra giống như ngân hà đổi chiều, chém về phía đầu của người máy kia.

- Leng keng...

Lúc này, tiếng động âm vang có lực vang dội không ngừng, từng sóng khí đáng sợ theo tiếng nổ vang bạo phát ra.

Không lâu sau, kiếm quang tản đi, trên mặt đất chỉ còn là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều từng mảnh hài cốt của người máy nằm rải rác.

Đồng thời, một quả cầu ánh sáng màu tím từ trong cơ thể người máy bay ra, lơ lửng ở giữa không trung.

- Đây là bản nguyên lôi.

Vương Hạo mỉm cười.

- Xem ra đây là phần thưởng qua cửa.

Tiểu Bạch hiếu kỳ tiến lên, sử dụng móng tay ngắn đầy lông đâm đâm bản nguyên lôi, sau đó mặt mày rạng rỡ thu vào trong không gian Thứ Nguyên, cái này khiến nó có thể nhiệt tình như lửa, phát ra điện lực mười phần.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.

- Nếu cậu đã lấy đi bảo bối của cửa ải này, vậy cửa ải tiếp theo lại là của tôi.

Trong nháy mắt, Tiểu Bạch lại mất hứng, người nào không biết bảo bối ở cửa thứ nhất là tiện nghi nhất, cũng là thứ không đáng giá tiền nhất chứ?

- Không nên, thỏ bảo bảo tôi không cần thứ tiện nghi!

Tiểu Bạch phồng má, lên tiếng kháng nghị.

Vương Hạo ôm lấy Tiểu Bạch đi về phía cửa ải tiếp theo, đồng thời còn dùng lời lẽ sâu xa giáo dục nói:

- Cậu nói xem cậu là một con thỏ tham tiền như vậy làm gì? Trách nhiệm của cậu là bán manh giả vờ đáng yêu, không thể nhìn thấy bảo thì mắt mở to được, cũng không biết học thói xấu của ai, nếu như sau này để cho tôi biết, khẳng định tôi sẽ không để hắn được yên đâu...

Tiểu Bạch cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ, để cho hắn chậm rãi đi lĩnh hội.

Không lâu sau, một người một thỏ đi tới trong cung điện kế tiếp.

Mà ở chỗ trung tâm của cung điện là một khối đá hình vuông, phía trên lóe lên lôi quang bùm bùm.

Vương Hạo thất vọng thở dài:

- Tôi tưởng bảo bối gì? Hóa ra là bản nguyên lôi thạch!

Ánh mắt của Tiểu Bạch liền sáng ngời, biểu thị rất hài lòng về bản nguyên lôi thạch này.

Phải biết rằng, bản nguyên lôi thạch lại không khác gì bản nguyên hỏa liên, bọn chúng có thể liên tục không ngừng phát sinh thuộc tính bản nguyên.

Mà Vương Hạo đã nắm giữ bản nguyên lôi, rõ ràng muốn cũng vô dụng.

Cuối cùng khối bản nguyên lôi thạch này vẫn phải giao đến trong tay nó bảo quản, như vậy nó lại có thể có thêm một khoản thu nhập.

Đúng lúc này, một âm thanh vang dội vang lên.

- Không nghĩ tới người tiến vào lại là một tiểu tử.

- Ai?

Vương Hạo và Tiểu Bạch lập tức cảnh giác, ở trong cung điện dò xét.

Chỉ chốc lát, một người một thỏ đã nhìn thấy một tượng người gỗ đi tới.

Vương Hạo nhíu mày hỏi:

- Anh là người máy? Hay là khôi lỗi?

Người rối gỗ bình tĩnh cười nói:

- Tôi vốn là người, đáng tiếc thân thể bị nghiền nát, cuối cùng Lôi Thần cất linh hồn của tôi vào trong người gỗ được chế tạo đặc này, tôi mới có thể sinh tồn đến nay.

Đồng tử của Vương Hạo đột nhiên co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Ông là người thời kỳ thượng cổ?

Người rối gỗ mỉm cười.

- Có thể nói như vậy!

Tiểu Bạch đi tới trước người rối gỗ, đi quanh hắn một vòng, vẻ mặt ghét bỏ nói:

- Cho dù ông là người thời kỳ thượng cổ, nhưng nhìn ông cũng không giống cao thủ gì, làm sao có thể an bài ông ở nơi này?

Vừa dứt lời, trong thân thể người rối gỗ bạo phát ra một khí tức khủng khiếp.

Đồng tử của Vương Hạo và Tiểu Bạch chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Á đù, cường giả Thần Vị cảnh!

Người rối gỗ thở dài.

- Năm đó tôi còn có tu vi trên Thần Vị cảnh, đáng tiếc thân thể bị nghiền nát, tu vi cũng lại rơi xuống Thần Vị cảnh.

Khóe miệng Vương Hạo co rút.

- Tôi chính là tới kế thừa truyền thừa của Lôi Thần, không cần thiết phải đánh một trận với cường giả Thần Vị cảnh chứ?

- Cậu yên tâm, cửa thứ hai không phải là đánh nhau, chẳng qua là một lần thử thách nhỏ thôi.

Người rối gỗ mỉm cười giải thích:

- Khi tôi còn sống là một đại sư vũ khí, lĩnh ngộ mười tám loại ý của vũ khí, nhiệm vụ của tôi ở nơi đây chính là xem người xông qua ải có lĩnh ngộ ý hay không, nếu như không có, vậy hắn không có tư cách nhận được truyền thừa của Lôi Thần.

- Ý của vũ khí?

Vương Hạo và Tiểu Bạch sửng sốt, rõ ràng chưa từng nghe qua về điều này.

Người rối gỗ thất vọng thở dài.

- Tôi đợi vô số năm cuối cùng nhìn thấy có người tiến đến, nhưng ai biết thậm chí ngay cả ý của vũ khí cũng không biết, loại năm tháng buồn chán này còn phải chờ bao nhiêu năm nữa đây?

Vương Hạo nhíu mày.

- Nếu như ông cảm thấy thật sự quá buồn chán, vậy hãy cho chúng tôi đi một cửa sau, như vậy ông tự do, chúng tôi cũng hài lòng, ông tốt, tôi tốt, mọi người tốt, thật tốt!

Người rối gỗ gãi cằm.

- Tôi cảm giác chủ ý này thật sự không tệ, năm đó Lôi Thần nói chỉ cần tìm được người truyền thừa tôi có thể rời đi, nhưng kết quả mấy trăm vạn năm trôi qua, ngay cả một bóng quỷ cũng không có, hiện tại cuối cùng có người lên đây, tôi không có lý do gì lại tiếp tục chờ đợi như kẻ đần độn nữa... Chắc là đã đến lúc giảm yêu cầu xuống.

Tiểu Bạch trợn mắt há hốc mồm, má nó, ngày hôm nay thật đúng là được tăng thêm kiến thức, lại còn có loại thao tác ngầm như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.