Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 548: Chương 548: Luân Hồi Địa Ngục




Trong cung điện Lôi Thần Truyền Thừa.

Sau khi người rối gỗ suy tính, gật đầu nói:

- Cậu nói có đạo lý, cứ cho cậu đi qua cửa ải đi!

Tiểu Bạch kinh sợ tới đứng ngây ra tại chỗ, má nó, truyền thừa Lôi Thần này cũng quá trò đùa đi?

Vương Hạo sửng sốt một chút, vô cùng nghi ngờ mình đi tới một địap hương truyền thừa giả.

Hắn cũng chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng không nghĩ tới, người này lại có thể thật sự để cho bọn họ đi qua.

Tuy nhiên có thể qua cửa ải, bọn họ rõ ràng sẽ không từ chối.

Dù sao muốn đạt được tư cách qua cửa từ trong tay của cao thủ Thần Vị cảnh, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới đây, một người một thỏ nhanh chóng chạy nhanh về phía cửa ải tiếp theo.

- Chờ một chút!

Người rối gỗ đột nhiên nói.

Thân thể của một người một thỏ cứng đờ, nhanh chóng dừng bước lại cảnh giác nhìn người rối gỗ.

- Ông hối hận rồi sao?

Vương Hạo cảnh giác hỏi.

- Các người suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi muốn nói là các người quên cầm phần thưởng của cửa thứ hai.

Người rối gỗ mỉm cười chỉ về phía khối bản nguyên lôi thạch kia.

Một người một thỏ thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Bạch nhanh chóng tiến lên thu bản nguyên lôi thạch vào trong không gian Thứ Nguyên của mình, sau đó nhảy đến trên vai của Vương Hạo.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Ông có thể nói với tôi, cái gì là ý của vũ khí sao?

Người rối gỗ suy nghĩ một lát, sắp xếp lại lời lẽ, nói:

- Mỗi một loại vũ khí đều có linh hồn đặc biệt của mình, nếu như cậu có thể hiểu linh hồn của bọn chúng, cũng dung hợp lại làm một, như vậy lực công kích của cậu sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Vương Hạo liếc nhìn Thiên Ma Cự Kiếm trong tay, lẩm bẩm nói:

- Cùng vũ khí hợp lại làm một? Chẳng lẽ là Nhân Kiếm Hợp Nhất!

- Đây là...

Đột nhiên, sắc mặt Vương Hạo đại biến, cảm ứng được một nguy cơ trước đó chưa từng có.

Thậm chí hắn còn cảm ứng được kếtcục hẳn phải chết, cho dù nắm giữ kim tệ sống lại hình như cũng không có cách nào phá được tử cục này.

- Tại sao có thể như vậy được?

Chân mày Vương Hạo nhíu chặt, đầu ngón tay không ngừng hoạt động, muốn kiểm tra xem rốt cuộc là ai mang đến cho hắn cục diện chắc chắn phải chết như vậy.

Đồng tử của người rối gỗ chợt co lại.

Đó chính là thần thuật thượng cổ, Lục Nhâm Thần Số.

Hơn nữa nhìn bộ dạng này còn đạt tới trung cấp, nắm giữ năng lực tính hết hết chuyện trong thiên hạ.

- Rất khủng khiếp!

Người rối gỗ nghiêm túc quan sát Vương Hạo, phát hiện thiếu niên này có thể đến cung điện Lôi Thần Truyền Thừa lại đặc biệt không đơn giản.

- Cái này là cục diện chắc chắn phải chết, lại có thể đến từ thần tộc Thiên Thánh, hơn nữa còn là một Vũ Đế?

Trong nháy mắt Vương Hạo vỡ mộng, tuy nói Thần tộc này ở nơi nào hắn không tính ra được, cũng không có cách nào đi tới chỗ Thần tộc lừa dối chơi.

Nhưng cũng không đến mức để một Vũ Đế lại phá kim tệ sống lại của hắn chứ?

- Tính được cái gì vậy? Có thể trò chuyện hàn huyên với cậu không? Có lẽ tôi có thể giúp cậu giải đáp.

Người rối gỗ mỉm cười ngồi dưới đất, còn bảo Vương Hạo cũng ngồi xuống.

Vương Hạo ngồi xuống, cau mày nói:

- Tôi vừa tính được thần tộc Thiên Thánh muốn giết tôi, hơn nữa tôi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Thần tộc Thiên Thánh muốn giết cậu?

Người rối gỗ sửng sốt một chút, hai mắt lóe ra một đường ánh sáng màu vàng, ở trên thân của Vương Hạo không ngừng lướt nhanh.

Vương Hạo rùng mình một cái, cảm giác mình giống như trần truồng lộ thân, tất cả bí mật đều bị đối phương nhìn thấu vậy.

- Thì ra là thế!

Người rối gỗ chợt nói:

- Bên trong cơ thể cậu có phân nửa huyết mạch của thần tộc Thiên Minh, không trách được những Thần tộc kia muốn giết cậu.

Vương Hạo nhíu mày hỏi:

- Đây là ý gì?

Người rối gỗ mỉm cười giải thích:

- Thần mặc dù có thể được gọi là thần, cũng bởi vì bọn họ nắm giữ thần thông cường đại, đây là một loại kỹ năng mà người phàm vĩnh viễn vẫn không có cách nào nắm giữ được, chỉ có huyết mạch trực hệ mới có thể sử dụng, hiện tại huyết mạch bị truyền ra ngoài, cậu nói bọn họ làm sao không muốn giết cậu được?

Sắc mặt Vương Hạo biến đổi.

- Nhưng người đời đều biết kiếp nạn lớn của vũ trụ sắp xuống, chỉ có tôi mới có khả năng cứu thế, bọn họ không có lý do giết tôi chứ?

- Kiếp nạn lớn của vũ trụ? Cậu là chúa cứu thế sao?

Người rối gỗ sửng sốt một chút, sau đó thất thanh cười nói:

- Tiểu tử, cậu có khả năng không biết, Thần tộc luôn sống ở trong không gian Thần Đạo, đây là không gian Thiên Đạo cũng không có cách nào chạm đến, cho dù năm đó Thiên Đạo bị giết, vũ trụ hủy diệt, bọn họ cũng có thể bình yên vô sự, hiện tại cho dù kiếp nạn lớn của vũ trụ này lớn hơn nữa, tối đa cũng chính là vũ trụ hủy diệt, cậu nói bọn họ để ý tới chuyện cậu là chúa cứu thế hay không?

- Má nó, lần này thật đúng là tính sai rồi.

Vương Hạo hoàn toàn hết chỗ nói rồi, cảm giác mình thật đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Hắn tính được người đời sẽ vì hắn điên cuồng, lại thật sự không tính được, Thần tộc lại có một chốn yên vui lợi hại như vậy.

- Không đúng! Thần tộc có một chốn yên vui, cho nên không cần sợ hãi kiếp nạn lớn của vũ trụ, cái này tôi hiểu được.

Chân mày Vương Hạo nhíu chặt.

- Nhưng vì sao một Vũ Đế lại có thể giết chết được tôi?

- Tôi không biết Vũ Vương này lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình sẽ không bị Vũ Đế giết chết.

Người rối gỗ lại cười nói:

- Nhưng nếu nói đến thần tộc Thiên Thánh, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho cậu biết, chỉ cần mặt đối mặt, vậy trên đời này lại không ai có thể tránh thoát được thần thông của bọn họ.

- Thần thông của thần tộc Thiên Thánh là gì vậy?

Vương Hạo không nhịn được hỏi.

Trên gương mặt của người rối gỗ dâng lên một sự sợ hãi.

- Thần thông của thần tộc Thiên Thánh tên là Luân Hồi Địa Ngục, chỉ cần trúng phải một chiêu này, như vậy sẽ không ngừng luân hồi chuyển thế, hơn nữa mỗi một đời đều vô cùng thê thảm, tinh thần sẽ không ngừng bị tàn phá, toàn thân dần trở nên tê dại, cuối cùng trở thành một cái xác không hồn không có cảm tình, mà ở trong quá trình này, cho dù muốn chết cũng không thể nào chết được.

Vương Hạo nuốt nước miếng, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ này tại sao lại là một cục diện hẳn phải chết.

Nếu như chết cũng chết không xong, vậy hắn làm thế nào sử dụng được kim tệ sống lại?

- Lẽ nào lại không có phương pháp phá giải sao?

Vương Hạo không nhịn được hỏi.

- Có!

Người rối gỗ khẽ gật đầu.

- Thần thông của Thần tộc, đối với Thần tộc đã thức tỉnh cơ bản sẽ không có tác dụng quá lớn.

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên.

- Ý của ông là chỉ cần tôi thức tỉnh thần thông của mình, cũng không cần phải sợ Luân Hồi Địa Ngục của hắn nữa sao?

Người rối gỗ lắc đầu.

- Bên trong cơ thể cậu chỉ nắm giữ một nửa huyết mạch của thần tộc Thiên Minh, tối đa cũng chỉ chống đỡ được một chút, căn bản không thể hoàn toàn không để ý tới được.

Sắc mặt Vương Hạo đen lại, người rối gỗ này đang đùa giỡn hắn sao?

Tuy nhiên, có thể chống đỡ lại một chút ngược lại cũng tệ sai, tối thiểu hắn còn có cơ hội tự sát để khởi động kim tệ sống lại.

Nhưng hắn vừa dùng qua kim tệ sống lại, hiện tại ngay cả tiền vốn cũng còn để không kiếm về, lúc này nếu như lại dùng, không phải thật sự mệt đến nhà bà ngoại sao?

Vương Hạo xoa cằm, lẩm bẩm nói:

- Lần này mình thật sự tính sai rồi, không nghĩ tới Thần tộc sẽ lợi hại như vậy, tuy nhiên cũng may mình phát hiện sớm, cũng không phải là không có cơ hội sửa chữa.

Đây là âm thanh của hệ thống vang lên.

- Mong kí chủ tôn trọng bản hệ thống một chút, gặp phải loại chuyện lớn liên quan đến sống chết, đáng lẽ ký chủ phải trưng cầu ý kiến của bản hệ thống trước, mà không phải hỏi những sản phẩm đào thải ba không, lại không chuyên nghiệp đời trước như vậy.

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, hắn lại có thể quên mất mình còn có một hệ thống rất lợi hại chứ?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Anh có biện pháp nào?

Một giây tiếp theo, trước mắt Vương Hạo xuất hiện một bảng liệt kê cực kỳ dài, phía trên viết mấy nghìn loại thần thông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.