Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 549: Chương 549: Không tránh khỏi một kiếp.




Vương Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn bảng liệt kê xuất hiện trước mặt.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, có một hệ thống thật tốt.

Mà khi Vương Hạo nhìn thấy được giá phía sau mỗi một thần thông, trong lòng lại là một ý nghĩ khác, TMD hệ thống này thật sự quá đen tối, giá cả kia cao quả thực muốn hù chết người.

Tuy nhiên, khi Vương Hạo nhìn thấy được ba thần thông xếp hạng phía trước, hắn vẫn chảy nước miếng.

Thời không vĩnh hằng: Thời gian cùng không gian kết hợp, có thể điên đảo vũ trụ càn khôn, giá 1000... điểm tội ác.

Lục Đạo Luân Hồi: Khống chế lực lượng của sáu đạo, có thể giết chết tất cả mọi sinh mạng trên thế gian, bao gồm Thiên Đạo, giá 1000... điểm tội ác.

Âm Âm Ngũ Hành: Thiên địa ngũ hành phân ra âm dương, dương cực ngũ hành tạo thành vòng tuần hoàn lớn, có thể phát sinh lực lượng sinh sôi không ngừng; âm cực ngũ hành nghịch chuyển lớn, có thể khiến cho vũ trụ đổ nát, giá 1000... trăm triệu điểm tội ác.

- Má nó, ba thần thông này tùy tiện một cái đều có thể khiến cho vũ trụ bị tiêu diệt.

Vương Hạo lau nước bọt bên khóe miệng, tự động lựa chọn loại bỏ cái giá khủng khiếp phía sau.

- Dường như những cái phía dưới cũng không tệ!

Vương Hạo kéo bảng liệt kê xuống một chút.

Thần thông số phận: Một lời định ra sinh tử, một lời ban thưởng phú quý, lực lượng khống chế số phận, giá 500 nghìn tỷ điểm tội ác

Thần thông ngôi sao: Có thể giao tiếp tất cả ngôi sao trong vũ trụ, thu hoạch lực lượng, giá 500 nghìn tỷ điểm tội ác.

Thần thông giết chóc: Lấy giết nuôi giết, càng giết càng mạnh, giá 500 nghìn tỷ điểm tội ác.

Thần thông cắn nuốt: Cắn nuốt tất cả năng lượng, bổ sung cho bản thân mình, giá 500 nghìn tỷ điểm tội ác.

Thần thông nguyền rủa: Nguyền rủa một người, toàn bộ chí thân chết, giá 500 nghìn tỷ điểm tội ác.

Luân Hồi Địa Ngục: ...

Ban tặng cướp đoạt: ...

Vương Hạo nuốt nước miếng, cảm giác mình phải sửa lại kế hoạch một chút mới được, hắn phải mau chóng kiếm được điểm tội ác, mua một thần thông thật lợi hại mới được.

Bởi vì nhìn những thần thông này thật sự quá mê người.

Lúc này, người rối gỗ mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, tiểu tử, cậu nói lần này thần tộc Thiên Thánh tới là tu vi Vũ Đế sao?

Vương Hạo khẽ gật đầu,

- Đúng rồi!

Người rối gỗ cười nói:

- Nếu như tu vi của người tới chẳng qua là Vũ Đế, như vậy cậu hoàn toàn có thể chống đỡ được Luân Hồi Địa Ngục của hắn, nhưng nếu người tới là Vũ Thánh, như vậy cậu chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, vội vàng hỏi:

- Tôi phải làm sao?

Người rối gỗ mỉm cười.

- Đương nhiên là thức tỉnh thần thông của cậu!

Vương Hạo hơi sửng sốt.

- Tôi phải làm thế nào mới có khả năng thức tỉnh thần thông của tôi?

- Đi theo tôi!

Người rối gỗ đứng dậy, đi về phía trong cung điện.

Một người một thỏ liếc mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đi theo.

Chỉ chốc lát sau, Vương Hạo và Tiểu Bạch liền theo người rối gỗ đi tới trước một quảng trường.

Mà ở trong quảng trường này có một bức tượng màu tím cực lớn.

Đây là một nam tử khí phách uy vũ, trong tay cầm một cây trường thương, tản ra khí thế kiếm chỉ giang sơn.

Người rối gỗ giới thiệu:

- Vị này chính là đại nhân Lôi Thần thượng cổ.

Vương Hạo khẽ gật đầu, nhìn xung quanh nói:

- Đây là cửa thứ ba sao?

Người rối gỗ mỉm cười.

- Ban đầu truyền thừa Lôi Thần có bảy quan, nhưng cậu nói muốn đi cửa sau, tôi lại bỏ bớt năm cửa ải còn lại.

- Phụt...

Trong nháy mắt Tiểu Bạch phỉ nhỏ, cảm giác Lôi Thần này trở thành sự thật quá trò đùa.

Nếu như Lôi Thần còn ở trên đời, nhất định sẽ tháo người rối gỗ này thành tám mảnh.

Vương Hạo ngơ ngác nhìn người rối gỗ, vô cùng nghi ngờ Lôi Thần có phải bị người này đội nón xanh hay không, bằng không vì sao lại hãm hại Lôi Thần như vậy?

Nhưng người được lợi là hắn, như vậy cũng không sao.

Người rối gỗ quỳ một gối xuống ở phía trước bức tượng Lôi Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lôi Thần đại nhân, vị thiếu niên này chính là người tôi lựa chọn làm người truyền thừa cho đại nhân.

- Ầm ầm ầm...

Đột nhiên, trong không trung có một tiếng sấm sét vang lên, một đạo lôi điện màu tím bổ vào trên bức tượng Lôi Thần.

Ánh mắt bức tượng Lôi Thần đột nhiên sáng lên, trường thương màu tím trong tay càng lóe ra ánh sáng mạnh chói mắt.

Tiểu Bạch khiếp sợ đến mức trốn vào trong lòng của Vương Hạo, hỏi:

- Vương Hạo, anh nói người này có thể sống lại hay không vậy?

Vương Hạo lắc đầu.

- Đây chính là các Thần thượng cổ, ai biết bọn họ có những thủ đoạn gì.

Người rối gỗ quay đầu lại, lại cười nói:

- Trong truyền thừa Lôi Thần ẩn chứa một tia thần lực, sử dụng nó tới kích hoạt lực lượng huyết mạch trong cơ thể cậu là thích hợp nhất.

Vương Hạo nuốt nước miếng, hỏi:

- Vậy có đau không?

Người rối gỗ sửng sốt một chút, hỏi ngược lại:

- Cậu không biết hàng năm Thần tộc thức tỉnh đều phải chết ngàn vạn người sao?

Khóe mắt của Vương Hạo co rút, quả nhiên vẫn không tránh khỏi một kiếp này.

Người rối gỗ suy nghĩ một lát, cười hì hì nói:

- Tôi nhớ Lôi Thần đại nhân đã nói với tôi, hắn an bài bảy cửa ải thử thách đều khiến cho người thừa kế giảm bớt đau khổ khi tiếp nhận truyền thừa, hiện tại cậu từ cửa thứ hai trực tiếp đi cửa sau tới nơi này... Có lẽ, khả năng, đại khái, sẽ đau một chút!

Vương Hạo tức tới nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một tát đánh cho người rối gỗ đáng chết này dính trong tường.

Hắn còn đang suy nghĩ trên trời này thật sự có bánh nhân thịt rơi xuống, nhưng kết quả lại là cạm bẫy!

Đại gia anh!

Hắn lại chuyên nghiệp đào hầm làm tiểu vương tử hãm hại phụ thân hai mươi năm, nhưng hôm nay lại có thể rơi vào trong hố do người khác đào, hắn tuyệt đối không để yên.

Nếu như đợi lát nữa, người rối gỗ này không đi cùng hắn, làm hộ vệ của hắn, vậy hắn nhất định phải hủy đi người rối gỗ này.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.

- Giữ vững bản tâm, quên hết tạp niệm.

- Ầm ầm ầm...

Vừa dứt lời, có tiếng sấm kinh thiên vang lên lần nữa.

Chỉ thấy trong bức tượng Lôi Thần bạo phát ra một con Lôi Long cực lớn, đang nhe nanh múa vuốt vọt về phía Vương Hạo.

- Má của tôi ơi! Thỏ bảo bảo tôi không thích thể hiện, cũng không muốn bị sét đánh à!

Tiểu Bạch khiếp sợ đến mức quát to một tiếng, nhanh chóng từ trong lòng của Vương Hạo vọt ra.

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, không để ý tới Tiểu Bạch, nhanh chóng ngồi xuống, vận chuyển Vũ Diệu Thiên Ma Quyết, chuẩn bị tiếp nhận ánh sáng này, chỉ nhìn thôi hắn đã cảm thấy da đầu tê dại đau đớn.

- A...

Khi Lôi Long tiến vào trong thân thể Vương Hạo, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ cung điện.

Người rối gỗ hít vào một hơi lạnh, dùng tay ngăn cản trước mắt không đành lòng nhìn tiếp tục.

Tiểu Bạch nhảy đến trên đầu người rối gỗ, cầm một củ cà rốt đưa cho người rối gỗ.

- Muốn vừa ăn, vừa xem không?

- Cảm ơn, tôi đã không thể ăn mấy thứ này.

Người rối gỗ lắc đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Cậu thật giống như hoàn toàn không lo lắng cho hắn, bộ dạng rất có lòng tin vào hắn vậy?

Tiểu Bạch thở phì phò cắn miệng cà rốt.

- Thỏ bảo bảo tôi trước đó không lâu cũng cho là hắn đã chết, vì hắn chảy rất nhiều nước mắt, còn thiếu chút bù thêm cái mạng vào trong, nhưng cuối cùng mới hiểu được cái gì gọi là tai họa lưu lại nghìn năm, cho nên không cần lo lắng cho hắn, xem cuộc vui là tốt rồi!

Người rối gỗ bị chọc cho cười, cảm giác một người một thỏ này đều có cá tính như vậy.

Tiểu Bạch đột nhiên cúi đầu, nó cùng người rối gỗ bốn mắt nhìn nhau, cười hì hì nói:

- Nếu ở đây có bảy cửa ải, như vậy nói cách khác còn có phần thưởng của năm cửa ải khác, ông có thể cũng đi đi cửa sau, cho thỏ bảo bảo tôi hay không?

- Được! Hiện tại tôi lại dẫn cậu đi!

Người rối gỗ mỉm cười, xoay người dẫn theo Tiểu Bạch đi lấy phần thưởng của năm cửa ải khác, chỉ để lại Vương Hạo vẫn phát ra tiếng kêu thê thảm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.