Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 550: Chương 550: Thần thông nguyền rủa




Hành tinh Tử Vong.

Trong cung điện Lôi Thần Truyền Thừa.

Tiểu Bạch ngồi ở trên đầu của người rối gỗ đầu, bay đi khắp nơi trong cung điện.

Chỉ cần cho rằng thứ gì là bảo bối, con thỏ tham tài này tuyệt đối sẽ không buông tha, đều đóng gói thu vào trong không gian Thứ Nguyên của mình.

Tiểu Bạch cắn cà rốt, hài lòng cười nói:

- Cám ơn ông đã giúp thỏ bảo bảo tôi tìm được nhiều bảo bối như vậy.

Người rối gỗ mỉm cười.

- Không có gì, dù sao đặt ở đâu cũng là đặt, nếu cậu cần thì cho cậu là được.

Tiểu Bạch hài lòng khẽ gật đầu, cảm giác người rối gỗ này thật sự quá đạt đến một trình độ nào đó rồi.

- Đúng rồi, tôi còn không biết tên của ông.

Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi.

Người rối gỗ phiền muộn thở dài.

- Tôi đã coi như là một người chết, chuyện trước kia không cần nhắc lại cũng được.

Tiểu Bạch cúi cái đầu nhỏ nhìn vào ánh mắt của người rối gỗ, cảm giác người này có một chuyện bi thương.

Người rối gỗ miễn cưỡng cười.

- Tiểu tử, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?

Tiểu Bạch thoáng lộ ra một nụ cười mỉm, đĩnh đạc nói:

- Vậy sau này thỏ bảo bảo tôi sẽ gọi ông là Mộc Đầu là được.

- Mộc Đầu? Cái tên này không tệ.

Người rối gỗ nở nụ cười, tâm tình dường như cũng tốt hơn.

Tiểu Bạch đột nhiên hỏi:

- Mộc Đầu, ông biết cây đại thụ che trời bên ngoài này là cây gì sao?

- Đại thụ che trời?

Mộc Đầu ngây người, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, dẫn theo Tiểu Bạch đi tới phía ngoài cung điện.

- Ông xem chính là cây đại thụ kia kìa!

Tiểu Bạch đứng ở trên đầu Mộc Đầu, thần sắc kích động chỉ vào cây đại thụ che trời phía đang bị lôi quang xung quanh.

Mộc Đầu lộ ra một tia ưu thương nói không nên lời, thở dài nói:

- Hóa ra nó đã lớn như vậy, thật đúng là thời gian giống như nước chảy, nháy mắt đã không có.

Tiểu Bạch sử dụng cái móng đầy lông lắc lắc Mộc Đầu trước mắt.

- Ông không sao chứ?

- Tôi không sao!

Mộc Đầu lắc đầu, giải thích:

- Cây này gọi là cây Hỗn Độn, cứ một vạn năm nó kết quả một lần, lại được ba quả, chỉ cần ăn một quả, lại có thể chuyển hóa chân khí trong cơ thể trở thành chân khí hỗn độn, từ đó có tiềm lực trùng kích Thần Vị cảnh.

Trong nháy mắt, mắt Tiểu Bạch sáng lên, lập tức bán manh.

- Mộc Đầu, ông dẫn thỏ bảo bảo tôi đi lấy hai quả có được không?

- Hai quả?

Mộc Đầu mỉm cười hỏi:

- Còn có một quả là cho thiếu niên tên gọi Vương Hạo kia sao?

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói:

- Thỏ bảo bảo tôi phải dốc lòng trở thành Ma Vương thỏ cuối cùng khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, nếu như Vương Hạo đi theo bên cạnh tôi lại không có tiến bước, vậy mặt mũi của thỏ bảo bảo tôi không phải bị vứt sạch sao? Cho nên phải cho hắn một viên, như vậy mới có thể dẫn hắn theo được.

Mộc Đầu cười ha ha, hắn bị con con thỏ nhỏ đáng yêu này chọc cười.

Đồng thời, hắn cũng nghe rõ tình cảm của một người một thỏ này rất tốt, chẳng qua là tỏ vẻ ghét bỏ lẫn nhau thôi.

- Ừ...

Đột nhiên, Mộc Đầu sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía bờ biển Lôi Thần bên kia, chỉ thấy một người thanh niên ngồi xếp bằng trên một khối đá ngầm, hình như đang chờ đợi người nào đó.

Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi:

- Ông biết người này sao?

- Tôi làm sao có khả năng biết thiếu niên này.

Mộc Đầu cười nói:

- Lẽ nào cậu quên, tôi là người thời kỳ thượng cổ, ở thời đại này không có bằng hữu.

- Thỏ bảo bảo tôi lại có thể quên.

Tiểu Bạch vỗ nhẹ vào đầu nhỏ, không nhịn được hỏi:

- Vậy vì sao ông muốn nhìn hắn?

Mộc Đầu cau mày nói:

- Thiếu niên này là người trong thần tộc.

- Cái gì? Người trong thần tộc? Vậy hắn không phải là người tới giết Vương Hạo sao?

Tiểu Bạch lộ ra hai cái răng cửa, bày ra bộ dạng rất hung dữ.

- Thiếu niên này tu vi là Vũ Đế, hẳn là Thần tộc tới giết Vương Hạo.

Mộc Đầu nhíu mày lại.

- Nhưng hắn lại có thể thức tỉnh hai môn thần thông, một là Luân Hồi Địa Ngục của thần tộc Thiên Thánh, một là thần thông nguyền rủa của thần tộc Thiên Ma.

- Hai loại thần thông sao?

Tiểu Bạch ngây người hỏi:

- Như vậy thần thông nguyền rủa có năng lực gì?

Vẻ mặt Mộc Đầu nghiêm trọng nói:

- Thần thông nguyền rủa là một loại thần thông đặc biệt khủng khiếp, chỉ cần trúng phải chiêu này, như vậy người chí thân có liên hệ máu mủ với người này đều sẽ trúng phải nguyền rủa, nếu như người thi triển thuật này có tu vi cường đại, người quan hệ xa cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi khó khăn, có thể nói một khi trúng nguyền rủa, toàn tộc cùng nhau chờ chết!

Tiểu Bạch nuốt nước miếng, sợ tới mức cái đuôi nhỏ không ngừng run rẩy.

Đây quả thực còn muốn khủng khiếp so với Đế Vương cổ đại tàn sát cửu tộc, chỉ cần là có người huyết thống đều tiêu diệt, thật đúng là thần thông khủng khiếp.

Mộc Đầu an ủi:

- Tiểu tử không cần sợ, lấy tu vi của người thiếu niên này, tối đa có thể nguyền rủa thế hệ, căn bản không có cách nào làm được giết chết toàn tộc, hơn nữa, chỉ cần thực lực cường đại, cách không nguyền rủa hoàn toàn có thể đỡ được.

Trên gương mặt Tiểu Bạch đầy lo lắng nói:

- Vậy Vương Hạo chống lại hắn, không phải sẽ thua thiệt lớn sao?

- Không thua thiệt lớn tới mức không chịu được.

Mộc Đầu lắc đầu.

- Chỉ cần Vương Hạo có thể thức tỉnh huyết mạch của thần tộc Thiên Minh, lại thêm truyền thừa của Lôi Thần, như vậy muốn chống đỡ thần thông của một Vũ Đế, vẫn không có vấn đề quá lớn.

Tiểu Bạch thử thăm dò:

- Vậy nếu như người tới chính là Vũ Thánh thì sao?

Mộc Đầu mở miệng thở hắt ra, trầm giọng nói:

- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Cái này thì xong đời rồi, Thần tộc tuyệt đối sẽ không thể không có Vũ Thánh, xem ra Tinh Vực không ở được nữa rồi.

Tiểu Bạch đặt mông ngồi ở trên đầu Mộc Đầu, bắt đầu suy tính phải mau chóng đi tới Thiên Vực mới được.

Nó cũng không muốn giao tiếp cùng những Thần tộc nắm giữ thần thông khủng khiếp, nếu chẳng may không cẩn thận trúng chiêu, vậy thật sự là xong đời, lại không đứng dậy nổi nữa.

Mộc Đầu không nhịn được hỏi:

- Nếu như các người muốn đi tới Địa Vực khác, sẽ đi tới nơi nào?

Tiểu Bạch buột miệng nói ra.

- Chúng tôi sẽ đi tới Thiên Vực!

- Thiên Vực!

Trong ánh mắt của Mộc Đầu dâng lên một tia hồi ức, lẩm bẩm nói:

- Tôi sinh ra ở Thiên Vực, cũng là lúc nên quay về xem thử một chút.

Tiểu Bạch vỗ ngực bảo đảm nói:

- Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dẫn ông về nhà.

Mộc Đầu mỉm cười, hắn biết rất rõ ràng tâm địa gian giảo của con thỏ này, lại không phải là muốn kéo hắn làm vệ sĩ miễn phí sao?

Tuy nhiên, đường xá đi tới Thiên Vực cũng rất tịch mịch, có một người một thỏ này làm bạn, ngược lại cũng không tệ.

Nghĩ tới đây, Mộc Đầu sảng khoái gật đầu đồng ý.

Tiểu Bạch lập tức mặt mày rạng rỡ, trong lòng tính toán mình nhận được vệ sĩ Mộc Đầu này, lại có thể từ chỗ Vương Hạo đổi lấy bao nhiêu củ cà rốt.

Lúc này, người thiếu niên đối diện biển hình như cảm ứng được có người đang nhìn hắn, hắn mở mắt liếc nhìn Tiểu Bạch và Mộc Đầu.

Sau khi hắn xác nhận không phải là Vương Hạo, lại nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Tiểu Bạch lập tức mất hứng.

- Người này thật sự là rắm thối, nếu không phải là cách một biển Lôi Thần, thỏ bảo bảo tôi nhất định sẽ qua tát cho hắn vài tát.

Mộc Đầu lại cười nói:

- Nếu như cậu muốn đi qua, tôi có thể dẫn cậu qua.

Tiểu Bạch bấm bấm móng vuốt đầy da lông ngắn, nghiêm túc nói:

- Hôm nay là ngày sinh bốn tuổi của thỏ bảo bảo tôi, không thích hợp thấy máu, lại tạm thời buông tha cho hắn vậy.

Mộc Đầu không nhịn được cười ra thành tiếng, hắn phát hiện con thỏ này thật sự không biết xấu hổ.

- Ừ... Vương Hạo sắp xuất quan rồi.

Mộc Đầu sửng sốt một chút, xoay người đi về phía cung điện Lôi Thần.

Ánh mắt của Tiểu Bạch liền sáng ngời, vung nắm đấm nhỏ hăm dọa thiếu niên thần tộc ở phía biển đối diện.

- Để cho anh tạm thời kiêu ngạo một hồi, để xem Vương Hạo thu thập anh như thế nào.

Mộc Đầu lại cười nói:

- Cậu rất có lòng tin vào Vương Hạo sao?

- Đó là đương nhiên!

Tiểu Bạch kiêu ngạo nâng cái đầu nhỏ lên, sau đó cười hì hì nói:

- Đúng rồi, Mộc Đầu, cho dù chúng ta mới quen biết, nhưng thỏ bảo bảo tôi cảm giác con người ông thật sự không tệ, lại đành miễn cưỡng mời ông tham gia sinh nhật bốn tuổi của thỏ bảo bảo tôi, nhớ phải mang theo quà tặng, bằng hữu của thỏ bảo bảo tôi lại đều là nhân vật lớn có máu mặt, ông không thể quá mất mặt.

Mộc Đầu bật cười lắc đầu, phát hiện đây tuyệt đối là hắn con thỏ không biết xấu hổ nhất mà mình từng nhìn thấy, có một không hai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.