Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 551: Chương 551: Tôi với anh không quen




Trước bức tượng Lôi Thần.

Toàn thân Vương Hạo bị lôi điện màu tím bao vây, trên người đều là máu tươi đầm đìa, có thể nói vô cùng thê thảm.

Nhưng Vương Hạo vẫn cắn răng kiên trì, dốc hết sức vận chuyển Vũ Diệu Thiên Ma Quyết, hòng giảm bớt đau đớn.

Đồng thời, trong đầu không ngừng vang lên, tôi là Vạn Lôi Vương, nắm giữ sấm sét chư thiên.

Không lâu sau, khí tức toàn thân Vương Hạo đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất, sấm sét cuồng bạo cũng đang không ngừng dung nhập trong cơ thể Vương Hạo.

- Ầm ầm ầm...

Một tiếng động rất lớn từ trong cơ thể Vương Hạo truyền ra, chỉ thấy toàn thân Vương Hạo lôi quang càng thêm lập lòe.

- Gào!!!

Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, lôi quang trong cơ thể bạo phát ra, không ngừng quét sạch quảng trường.

Đồng thời, chỗ ngực của Vương Hạo có một viên đạn châu lập lòe ánh sáng màu tím, đây là truyền thừa của Lôi Thần.

Trên trán Vương Hạo, còn có một mặt trời nhỏ chớp hiện ánh sáng màu vàng kim, đây là tượng trưng cho huyết mạch thần tộc Thiên Minh thức tỉnh.

Một lát sau, hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, trong ánh mắt tối tăm như mực, lúc ẩn lúc hiện sự sắc bén phá tan bầu trời.

Trong nháy mắt viên đạn châu màu tím tập trung ở ngực Vương Hạo vỡ ra, phân tán xung quanh thân thể Vương Hạo, không ngừng cường hóa thân thể.

Đồng thời, mặt trời màu vàng trên trán kia cũng dần dần biến mất.

Lúc này, Mộc Đầu và Tiểu Bạch đã đến trên quảng trường.

Mộc Đầu cười nói:

- Cuối cùng đã tiếp nhận xong truyền thừa của Lôi Thần, sứ mạng của tôi cũng kết thúc.

Ánh mắt Tiểu Bạch khi dễ nhìn Mộc Đầu, cái gì mà sứ mạng kết thúc, rõ ràng là mình trộm lười, để người ta đi cửa sau có được hay không?

Vương Hạo đứng dậy, xiết chặt nắm đấm, lần này tiếp nhận truyền thừa của Lôi Thần, không chỉ có thức tỉnh thần thông, còn có thể khiến cho tu vi của hắn đột phá đến Vũ Vương cấp năm, thực lực lại lớn mạnh hơn một phần.

Mộc Đầu cười hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

Vương Hạo xoa xoa trán của mình.

- Thần thông của tôi đã thức tỉnh, nhưng vì sao chỉ có cướp đoạt được một thần thông?

Ánh mắt Mộc Đầu ghét bỏ nhìn Vương Hạo, giải thích nói:

- Nam nhân của thần tộc Thiên Minh, phụ trách quản lý cướp đoạt lực lượng của mặt trời, nữ nhân phụ trách quản lý lực lượng của mặt trăng ban tặng, chỉ có người có huyết mạch chính thống mới có khả năng nắm giữ hai loại thần thông này, bọn họ mỗi lần thức tỉnh đều cần khoảng hai mươi năm, cậu chỉ có một nửa huyết mạch thần tộc Thiên Minh, đương nhiên chỉ có thể thức tỉnh một loại, tuy nhiên chỗ tốt chính là anh cậu cần hai mươi năm dài đăng đẵng như vậy, chỉ cần thời gian mấy ngày đã có thể thức tỉnh.

- Không thể nào?

Vương Hạo hơi sửng sốt, trong đầu nhớ tới mẹ của hắn Lâm Thi Kỳ.

Đã là cung chủ Băng Cung thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm thân phận truyền nhân của huyết mạch chính thống thần tộc Thiên Minh.

Biết là địa vị này lớn, nhưng cũng hơi khủng bố rồi.

Đồng thời hắn vô cùng muốn biết, ba của hắn rốt cuộc là mạng gì?

Lại có thể ăn bám ở thôn tân thủ, ăn bám được nữ BOSS có địa vị khủng khiếp như vậy.

- Đúng rồi!

Mộc Đầu đột nhiên nói:

- Cái kia tiểu tử thần tộc Thiên Thánh đã tới, bây giờ đang ở bờ biển đối diện chờ cậu.

- Đã tới?

Trong nháy mắt sắc mặt Vương Hạo lạnh xuống, nếu những Thần tộc này muốn giết chết hắn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Tiểu Bạch nhảy lên vai Vương Hạo, ở nó bên tai nhỏ giọng giảng giải thuật thần thông nguyền rủa.

Vương Hạo khẽ xoa đầu nhỏ của Tiểu Bạch, nói nhỏ:

- Yên tâm đi, những kẻ này tôi còn không coi vào đâu, cùng lắm thì tôi lại chết một lần nữa là được.

- Chết một lần nữa?

Vẻ mặt Mộc Đầu hoàn toàn không biết gì, cảm thấy tiểu tử này có phải đầu bị sét đánh hỏng rồi không.

Cái gì gọi là lại chết một lần nữa chứ? Con người chỉ có thể chết một lần thôi có được hay không?

Tiểu Bạch gật đầu.

- Bản thân cậu cẩn thận một chút, đừng động một chút là chết, như vậy thật không thú vị gì cả.

Vương Hạo cảm động khẽ gật đầu, khoảng thời gian vô địch này quả thật khiến cho hắn cảm giác quá không thú vị, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Thật giống như một đại hào mãn cấp, chạy đến trong thôn tân thủ đánh giết tiểu quái chơi.

Ngay từ lúc đầu cảm giác chơi rất đã, nhưng thời gian lâu rồi, lại có có chút nhàm chán, không thú vị.

Cho nên vẫn là loại cảm giác hoàn toàn không biết, chờ mong một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì mới là tốt nhất.

Không lâu sau, Vương Hạo đi tới bên ngoài cung điện truyền thừa Lôi Thần, từ phía xa đã có thể nhìn thấy được tên thiếu niên đối diện biển kia.

Đồng thời tên thiếu niên kia cũng đưa mắt đánh giá trên người Vương Hạo.

Vì vậy, hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không mở miệng nói.

Tiểu Bạch kích động nhai cà rốt.

- Mộc Đầu, ông nói xem hai người bọn họ ai sẽ thắng?

Mộc Đầu hơi suy nghĩ.

- Từ tình huống trước mắt đã thấy được, chắc là phần thắng của thiếu niên Thần tộc này lớn hơn, nhưng Vương Hạo lại tự tin nói cho tôi biết, kết quả của trận chiến đấu này không đơn giản như vậy.

Tiểu Bạch hơi sửng sốt.

- Nói như vậy, ông để cho Vương Hạo đi cửa sau, hoàn toàn là bởi vì hắn quá tự tin?

Mộc Đầu mỉm cười.

- Tôi để cho Vương Hạo đi cửa sau hoàn toàn là bởi vì Vương Hạo biết Lục Nhâm Thần Thuật, có tư cách kế thừa truyền thừa Lôi Thần thượng cổ.

- Vì sao?

Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Mộc Đầu giải thích:

- Ở thời kỳ thượng cổ, người có thể lĩnh ngộ Lục Nhâm Thần Thuật là thiên tài tuyệt thế, người có thể đạt được trung cấp thì chỉ lác đác mấy người, về phần Vương Hạo với tuổi tác như vậy mà đạt được trung cấp thì lại càng chưa từng nghe thấy.

Tiểu Bạch bừng tỉnh khẽ gật đầu.

- Nói cách khác, ông nhìn trúng thiên phú của Vương Hạo?

Mộc Đầu gật đầu thừa nhận.

- Có thể lĩnh ngộ trung cực Lục Nhâm Thần Thuật, có thể thấy được thiên phú của Vương Hạo mạnh tới mức nào, để hắn kế thừa truyền thừa của Lôi Thần hoàn toàn không có bôi nhọ danh tiếng của Lôi Thần.

Tiểu Bạch cảm thấy không thú vị, vốn tưởng rằng trên đời này thật sự có chuyện đi cửa sau, nhưng ai biết người ta đang đùa giỡn bọn họ.

Đồng thời, Tiểu Bạch cũng đã nhìn ra, Mộc Đầu nát này đã sắp bị nghẹn điên rồi, nhìn thấy người là muốn chơi đùa, muốn làm mới cảm giác tồn tại của mình.

Lúc này, vẻ mặt của người thiếu niên đối diện thản nhiên nói:

- Tự giới thiệu một chút, tôi là Sở Thiên Huyền.

Vương Hạo bĩu môi.

- Tôi với anh không quen, anh từ đâu đến đây thì cút về chỗ đó đi.

Sở Thiên Huyền lạnh lùng nói:

- Năm đó tiện nhân mẹ anh kia vốn nên gả cho ba tôi, đáng tiếc cuối cùng bà ta đào hôn, khiến cho ông nội và ba tôi trở thành trò cười cho Thần tộc, hiện tại lại sinh ra loại con hoang như anh, cho nên bất kể là vì ông nội tôi, hay là vì cha tôi, hoặc là vì bảo đảm huyết mạch thuần khiết của thần tộc, anh đều phải chết.

Vương Hạo hơi sửng sốt, cảm giác người mẹ này của mình rất lợi hại.

Đầu tiên là vì tình yêu lựa chọn đào hôn, sau đó vì tự do mà rời khỏi Băng Cung, dường như nửa đời trước của bà đều là trên con đường chạy trốn.

Tuy nhiên, dù sao đây cũng là mẹ ruột của hắn, làm sao có thể để cho người ta sỉ nhục như vậy.

Còn có tên khốn kiếp này lại dám gọi hắn là con hoang, đây tuyệt đối là đang tìm cái chết, là muốn sớm đi gặp Diêm vương báo cáo sao.

- Hừ, anh đã thành công chọc giận tôi.

Sắc mặt Vương Hạo âm u, xắn tay áo lên.

Tiểu Bạch kích động kêu lên:

- Hai người này cuối cùng cũng đấu mắt xong rồi, trò hay sắp bắt đầu.

Mộc Đầu cũng vô cùng mong đợi, muốn xem thử người truyền thừa của Lôi Thần Vương Hạo này sẽ làm thế nào để phá luân hồi địa ngục và thần thông nguyền rủa của siêu cấp thiên tài Thần tộc Sở Thiên Huyền...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.