Hành tinh Tử Vong.
Trước Cung điện truyền thừa Lôi Thần.
Vương Hạo cùng Sở Thiên Huyền hai người cách biển nhìn nhau.
Sắc mặt của Tiểu Bạch và Mộc Đầu vô cùng kích động, chờ đại chiến bắt đầu.
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Vương Hạo chậm rãi nâng tay phải lên, sau đó dựng ngón giữa lên.
Sử dụng ra kỹ năng kẻ thù của toàn dân, ngón giữa khiêu khích.
Kỹ năng này có thể khiến cho đối phương trong nháy mắt tức giận, phát động công kích đối với mình, hơn nữa chỉ số thông minh còn bằng số không.
Cơ thể Sở Thiên Huyền đột nhiên sửng sốt, trong nháy mắt lửa giận vô cớ xông lên đầu.
- Mẹ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tiểu Bạch nắm tai thỏ của mình, che mắt lại không nỡ nhìn.
Nó đã chứng kiến qua ngón giữa khiêu khích lợi hại của Vương Hạo, đó chính là liều lĩnh bất chất tất cả tiến lên phía trước.
Nếu như là bình thường thì đã không có gì, nhưng bây giờ ở giữa bọn họ cách một biển Lôi Thần, như vậy vấn đề thật sự hơi lớn rồi.
Phải biết rằng, biển Lôi Thần quả thật là nơi mà ngay cả Vũ Thánh vào trong cũng phải nói lời tạm biệt với thế giới..
Bây giờ cho dù Sở Thiên Huyền lợi hại, có thể chịu nổi một đòn, hai đòn công kích, nhưng lại không chịu nổi công kích cuồng bạo như vậy.
Mộc Đầu gãi đầu, vô cùng tò mò ý nghĩa của ngón giữa này là gì?
Lẽ nào người hiện đại trước khi quyết đấu, đều cần phải dùng tay ra hiệu như vậy sao? Cũng giống như bọn họ trước đây ôm quyền, nắm tay sao?
- Gào!!!
Nhưng vào lúc này, đối diện biển Sở Thiên Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, chạy như bay về phía cung điện Truyền Thừa Lôi Thần.
- Ầm ầm ầm!!!
Lúc này, biển Lôi Thần sôi trào, từng viên lôi cầu khủng khiếp không ngừng vỡ ra, sấm sét bùm bùm không ngừng phân tán ra bốn phía.
Rất nhanh, Sở Thiên Huyền đã bị lôi điện khủng khiếp này vùi lấp trong biển sấm sét.
Tiểu Bạch nhìn vô số sấm sét này, cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân run lập cập.
Đồng thời, nó cũng khen cho sự dũng cảm của Sở Thiên Huyền, biết rõ núi có hổ, mà vẫn đi vào.
- Ôi! Mẹ ơi! Thật sự quá thảm!
Vương Hạo giơ tay che trước mắt không nỡ nhìn.
Mộc Đầu trợn mắt há hốc mồm, hắn hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vốn tưởng rằng có thể chờ mong trận đại chiến, nhưng ai biết kẻ ngu si đối diện này lại có thể nhảy xuống biển.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mộc Đầu không nhịn được hỏi.
Vương Hạo lắc đầu thở dài nói:
- Ai, tố chất tâm lý của người trẻ tuổi bây giờ thật sự quá tệ mà.
Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
- Không sai, người trẻ tuổi bây giờ đều tức giận nóng nảy, hơi có chuyện là dễ dàng kích động, lẽ nào bọn họ không biết kích động là ma quỷ sao?
- Là thế sao?
Mộc Đầu gãi đầu, cảm thấy Sở Thiên Huyền không giống là người kích động.
- Gào...
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ động trời vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy trong biển Lôi Thần dâng lên lợi hại, Sở Thiên Huyền ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, không ngờ hắn lại có thể lao ra khỏi biển Lôi Thần, trở lại trên bờ.
Chỉ là lúc này Sở Thiên Huyền chật vật không chịu nổi, trên người máu tươi đầm đìa, không còn tư thế hăng hái lúc trước.
- Đồ con hoang đáng chết!
Sở Thiên Huyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Vương Hạo, vừa nãy hắn nhất thời sơ suất, lại có thể rơi vào trong huyễn thuật tinh thần của Vương Hạo.
Nhất là trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Hạo giơ ngón tay giữa lên, lập tức trong lòng tràn đầy phẫn nộ, căn bản không cách nào khống chế mình.
Vương Hạo trêu đùa:
- Ôi, người thiếu niên có chuyện gì mà lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nhất định phải nhảy xuống biển tự sát vậy? Chẳng lẽ là vợ anh ngoại tình với người khác à?
Mộc Đầu liếc nhìn Vương Hạo, lại nhìn mắt Tiểu Bạch, rốt cuộc đã biết tại sao con thỏ này lại không biết xấu hổ như vậy?
Tiểu Bạch liếc nhìn Mộc Đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói:
- Ông đừng nhìn thỏ bảo bảo tôi, thỏ bảo bảo tôi không quen biết người như thế.
Mộc Đầu mỉm cười, cảm giác trong vũ trụ có được một đôi dở hơi này, sau này sẽ vô cùng náo nhiệt rồi.
- Đồ con hoàng nhà anh, có bản lĩnh thì trốn ở trong đó cả đời đi.
Sở Thiên Huyền giận dữ hét lên.
- Mẹ nó, đã cho mặt mũi rồi lại còn không biết xấu hổ.
Vương Hạo giận dữ, lại giơ ngón giữa khinh bỉ lên.
Trong phút chốc, Sở Thiên Huyền nhắm chặt hai mắt đỏ ngầu, tâm trạng phẫn nộ lại lấp đầy trái tim.
Đồng thời, cả người hắn lại nhảy lên, vọt vào trong biển Lôi Thần, chạy như bay về phía cung điện truyền thừa Lôi Thần.
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, lại từng đợt kinh thiên vang lên, trong nháy mắt vô số lôi điện khủng khiếp dìm Sở Thiên Huyền trong biển Lôi Thần.
Đồng tử của Mộc Đầu chợt co lại, lần này hắn xem như là nhìn thấy rõ ràng, đây tuyệt đối là huyễn thuật tinh thần, mê hoặc người khác đến tức giận phát cuồng, chỉ số thông minh bằng không.
- Huyễn thuật tinh thần này thật là kỳ diệu, tôi quả thực mới thấy lần đầu.
Vẻ mặt Mộc Đầu kinh ngạc, cảm thấy thiếu niên Vương Hạo này càng lúc càng thần bí.
- A...
Sở Thiên Huyền lại phát ra một tiếng kêu vô cùng thê thảm, toàn thân ở trong biển sấm sét không ngừng giãy dụa, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Lúc này, Vương Hạo rút ra Thiên Ma Cự Kiếm, vẻ mặt vô cùng chính khí nói:
- Vương Hạo tôi là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, từ trước giờ chưa từng e ngại người khác khiêu chiến, thiếu niên hôm nay cứ để cho chúng ta đánh một trận công bằng đi.
Tiểu Bạch xấu hổ che kín mặt, nó cảm thấy quen biết với Vương Hạo thật sự quá mất mặt thỏ.
Hãm hại Sở Thiên Huyền hai lần, khiến cho đối phương nửa chết nửa sống, lại còn có mặt mũi nói nam tử hán đội trời, đạp đất, khiêu chiến công bằng, thực sự quá vô sỉ.
Khóe miệng Mộc Đầu giật giật, phát hiện con thỏ kia so với Vương Hạo quả thực chính là chênh lệch một trời một đất, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
- Tên khốn kiếp đáng chết!
Sở Thiên Huyền ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng khí tức khủng khiếp trong nháy mắt bạo phát ra, hoàn toàn có thể so sánh cùng Vũ Thánh.
Nhưng bởi vì bản thân bị trọng thương, khiến cho khí tức này không duy trì được hai giây lại lập tức hạ xuống, cuối cùng rơi xuống Vũ Đế cấp ba.
- Lôi Thần hạ xuống!!!
Hai mắt Vương Hạo bỗng mở ra, một luồng ánh sáng màu tím lóe lên, toàn thân bị lôi điện bao phủ, lôi quang màu tím không ngừng tập trung về phía ngực, rất nhanh ngưng tụ thành một viên đạn châu màu tím.
- Ầm ầm ầm...
Đồng thời trong nháy mắt trên không trung có mây đen trải rộng, sấm sét không ngừng bốc lên trong tầng mây.
Sấm sét trong biển Lôi Thần cũng nhanh chóng tập trung về phía Vương Hạo, bao vây Vương Hạo lại, giống như đang nghênh tiếp Đế Vương hạ xuống.
Không lâu sau, tất cả đều khôi phục lại.
Tu vi Vương Hạo đã đạt đến Vũ Đế cấp năm, trực tiếp tăng lên một đẳng cấp lớn hơn.
- Đây là đại chiêu do các thần thượng cổ truyền thừa lại!
Vương Hạo xiết chặt nắm đấm, cảm giác không chỉ có là lực lượng trở nên mạnh mẽ, còn có lực tương tác với cùng sấm sét kia cũng trở nên mạnh mẽ.
Cho dù hiện tại hắn cần Lôi Chú, trực tiếp nhảy trong vào biển Lôi Thần cũng sẽ không bị những công kích đánh tới, có cảm giác bị đồng hóa.
Lúc này, Sở Thiên Huyền lại lui trở lên bờ biển, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hai lần bị tổn hại, khiến cho bản thân hắn bị trọng thương, ngay cả một phần mười thực lực ban đầu cũng không phát huy ra được.
Mấu chốt nhất chính là nơi này là sân nhà của Vương Hạo, sấm sét gia tăng tuyệt đối khủng khiếp.
- Xem ra, chỉ có thể trực tiếp dùng một chiêu thần thông định ra thắng bại.
Sở Thiên Huyền hít một hơi thật sâu, trên trán xuất hiện một một chữ “luân” màu vàng.
Đồng tử của Mộc Đầu chợt co lại.
- Lần này tiêu rồi, không ngờ lại là thần thông biến dị của thần tộc Thiên Thánh, luân hồi màu vàng …