Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi:
- Thần thông biến dị là thứ gì?
- Nếu như nắm giữ huyết mạch của Thần tộc, như vậy bao nhiêu người có thể chống đỡ được sự công kích của thần thông.
Sắc mặt Mộc Đầu nghiêm trọng nói:
- Nhưng một khi thần thông biến dị, như vậy có thể không để ý tới huyết mạch thần tộc, nói cách khác chính là nắm giữ thần thông biến dị, bất luận đối phương là người thường hay là Thần tộc đều giống nhau, không có cách nào chống lại.
Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc.
- Đó không phải là nói, cho dù Vương Hạo thức tỉnh huyết mạch của thần tộc Thiên Minh, cũng không có cách nào chống lại lần luân hồi địa ngục này?
Mộc Đầu khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Trừ khi thực lực của Vương Hạo vượt qua Vũ Thánh, bằng không hoàn toàn không thể chống lại luân hồi màu vàng của Sở Thiên Huyền.
Tiểu Bạch nhanh chóng xông đến chỗ Vương Hạo, lớn tiếng kêu lên:
- Vương Hạo mau dừng lại đi, thần thông của tiểu tử kia là biến dị.
- Biến dị?
Vương Hạo có phần sửng sốt, thần thông biến dị là ý gì vậy?
- Hiện tại mới phát hiện, không thấy đã muộn rồi sao? Vẫn xuống địa ngục cho tôi đi!
Hai tay Sở Thiên Huyền kết ra một thủ ấn kỳ quái, nhắm ngay vào Vương Hạo, quát lên một tiếng lạnh lùng.
- Luân hồi màu vàng, địa ngục mở ra!
Ngay giây tiếp theo, trong nháy mắt thiên địa dừng lại, một luồng sáng màu vàng kim xuất hiện từ trong tay Sở Thiên Huyền, bắn thẳng đến Vương Hạo đang đứng bờ biển Lôi Thần đối diện.
Toàn thân Vương Hạo vừa run rẩy, tất cả mọi vật trước mắt cũng thay đổi.
Tiểu Bạch đang chạy nhanh về phía hắn cũng biến mất, thay vào đó là một ác ma mặt quỷ.
Vùng biển cuồn cuộn ở trước mặt Lỗi Thần bỗng biến thành bể dung nham vô cùng lớn, bọt khí nóng hổi cuồn cuộn không ngừng.
Bầu trời cũng trở nên âm u, khiến người ta cảm thấy áp lực trọng vô cùng.
Vương Hạo nhíu mày, tự nhủ:
- Đây là huyễn thuật?
Giây tiếp theo, dưới chân Vương Hạo lún xuống, toàn thân tiến vào trong bể dung nham.
- A!!!
Vương Hạo kêu lên một tiếng thê thảm, hắn muốn bước lên, nhưng lại phát hiện ra tu vi trong nháy mắt đã biến mất.
Ác ma kia cười gian, trên tay cầm cây đinh ba không ngừng đâm về phía hắn, áp giải hắn vào trong dung nham.
Mà dung nham nóng hổi này không chỉ vây quanh thân thể của hắn, mà còn xé rách linh hồn của hắn, khiến cho hắn cảm thấy đầu mình dường như sắp vỡ ra.
Cùng lúc đó, bên tai vẫn vang lên từng tiếng khóc lóc, vẫn đang kể chuyện cho hắn nghe bản thân mình thật thê thảm.
Cảnh này khiến Vương Hạo không chỉ đau đầu muốn nứt ra, mà còn có cảm giác phiền lòng và tức giận.
- Gào...
Vương Hạo ôm đầu nổi giận gầm lên một tiếng.
- Tất cả đều im miệng cho tôi!
- Ô ô...
Tiếng khóc càng thêm mãnh liệt, những giọng nói kể về thân thế thê thảm của mình lại càng tăng thêm phần thê lương.
Đồng thời những tiếng khóc còn có sức hấp dẫn kì lạ, khiến cho hắn bất tri bất giác bị dẫn vào trong những câu chuyện đó.
- Ô ô, con gái của tôi chết... Chết thê thảm lắm này!
- Ô ô, tôi từ nhỏ không cha không mẹ, còn bị người ta đánh gãy tay gãy chân, thực sự đáng thương a!
- Ô ô, tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng gặp phải tham quan, vườn không nhà trống, vợ con ly tán, thê thảm đến nhường nào!
-...
- Vù vù...
Vương Hạo nặng nề thở hổn hển, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Đau đớn trên thân thể, khiến cho ý chí tinh thần của hắn trở nên yếu đuối khác thường.
Lại thêm sự dụ dỗ khó cưỡng lại của tiếng khóc, khiến cho hắn không ngừng để bản thân bị dẫn vào trong đó, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau.
Gì mà vợ con ly tán, thiên sát Cô Tinh, người tốt không được gặp lành, tiện nhân bị sét đánh...
Những trải nghiệm thê thảm ấy, không ngừng kích thích thần kinh của hắn, cũng xóa dần đi niềm tin sống sót trong lòng hắn.
Khiến cho hắn cảm thấy sống sót thực sự không có ý nghĩa, sống sót chỉ là đau khổ, sống sót hoàn toàn không có bất kì tia hi vọng nào.
Đồng thời còn có một âm thanh đang không ngừng nói với hắn, ngủ đi! Ngủ đi! Đời người nếu như thống khổ như vậy thì vĩnh viễn không cần tỉnh lại, thế giới này từ bỏ anh, vậy anh cũng không cần sống trên thế giới này, ngủ rồi thì có thể tìm thấy thế giới cực lạc.
- Bỏ má nhà anh, lão tử còn chưa hủy hoại được thế giới này, làm sao có thể rời đi được?
Vương Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra bản năng tự mình hãm hại phụ thân của tiểu vương tử, vô liêm sỉ, bảo vệ cho tâm địa của mình.
Một giây tiếp theo, tiếng khóc ở bên tai trở nên không có sức dụ dỗ nữa.
Đầu cũng trong nháy mắt không đau nữa, những vết thương cơ thể tuy rằng đau, nhưng cũng không phải không có khả năng chịu đựng.
Tuy nhiên, cảnh tượng xung quanh vẫn không hề thay đổi, hắn còn đang ngâm trong dung nham, ác ma mặt quỷ tiếp tục sử dụng đinh ba đâm vào hắn.
Vương Hạo nhíu mày chịu đựng đau đớn.
- Đây là chẳng lẽ lại thực sự là địa ngục? Vậy mình làm sao mới có thể quay trở lại?
Đúng lúc này, tiếng khóc của Tiểu Bạch vang lên ở trong lòng.
- Vương Hạo, mối họa lớn nhà anh làm sao vậy? Nhanh tỉnh dậy đi!
- Đây là... tâm linh tương thông!
Ánh mắt Vương Hạo bỗng sáng ngời, nhắm mắt lại không nhìn thấy những ác ma mặt quỷ kia nữa, sử dụng tiếng gọi từ sâu thẳm bên trong tâm hồn.
Lúc này, trước cung điện Lôi Thần Truyền Thừa.
Vương Hạo nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Tiểu Bạch vừa khóc, vừa lay Vương Hạo.
Đồng thời, trong tay Tiểu Bạch cầm một con dao làm bếp, chuẩn bị chém Vương Hạo, khiến cho Vương Hạo nhanh sống lại.
Nhưng mỗi khi dao hạ xuống, nó bao giờ cũng thu tay lại, nếu chẳng may bị nó chém chết, vậy phải làm sao đây?
Mộc Đầu đi tới, thở dài nói:
- Rốt cuộc vẫn ở trong luân hồi địa ngục, linh hồn Vương Hạo đã rơi xuống địa ngục, không thể quay về được nữa.
Giọng điệu Tiểu Bạch cấp bách hỏi:
- Lẽ nào không có cách nào cứu được Vương Hạo?
Mộc Đầu lắc đầu.
- Theo tôi được biết, đến nay không ai có thể trở về từ trong địa ngục, trừ phi là cái xác không hồn không có một chút tình cảm nào, mới có thể không để ý tới sự tàn khốc của địa ngục.
Đúng lúc này, giọng nói bất cần đời của Vương Hạo vang lên.
- Này, Mộc Đầu, ông nói ai không có chút tình cảm nào hả?
Đồng tử Mộc Đầu đột nhiên vừa nói, cúi đầu nhìn Vương Hạo, trong lòng đầy chấn động, người này nhìn qua không phải là loại người vô tình vô nghĩa, hắn làm thế nào mới có thể trở về từ trong địa ngục? Chẳng lẽ là do Sở Thiên Huyền tu luyện luân hồi màu vàng còn chưa đến nơi đến chốn sao?
- Vương Hạo, thỏ bảo bảo tôi đã biết được tai họa nhà anh sẽ không chết được...
Tiểu Bạch lau nước mắt trên khóe mắt, nhảy lên trên vai của Vương Hạo, dùng cái đầu nhỏ đầy lông cà cà vào mặt Vương Hạo.
Vương Hạo khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, lấy ra một củ cà rốt đưa cho Tiểu Bạch.
Nếu như không phải Tiểu Bạch sử dụng tâm linh tương thông kêu gọi hắn thì hắn còn thực sự không thể thoát khỏi nơi gọi là địa ngục ấy.
Mộc Đầu quan sát Vương Hạo, không nhịn được hỏi:
- Cậu vừa đi đến nơi nào?
Vương Hạo không nhịn được mà run lên.
- Tôi cũng không biết đến nơi nào, chỉ biết là nơi đó rất khủng khiếp, nếu như tâm trí không kiên định, rất có thể sẽ bị mê hoặc trở thành một cái xác không hồn tuyệt vọng với tất cả, cho dù tâm trí kiên định, nhưng nếu như không tìm được đường trở về thì cuối cùng cũng sẽ bị lạc ở đó.
- Vậy cậu đã trở về thế nào?
Mộc Đầu hiếu kỳ hỏi.
Hắn thực sự không nghĩ ra, tên tiểu tử này rốt cuộc đã phá luân hồi màu vàng như thế nào.
- Ông đoán xem!
Vương Hạo mỉm cười.
Vẻ mặt Mộc Đầu hoàn toàn tối sầm lại, hắn phát hiện sự xấu xa của tên tiểu tử Vương Hạo này, hơn nữa xấu xa đến nỗi khiến người khác không thích.
Vương Hạo quay đầu lại nhìn Sở Thiên Huyền ở phía bên kia biển Lôi Thần, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên lạnh lùng...