Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 746: Chương 746: Chúa cứu thế không biết xấu hổ nhất




Thủy Tinh tinh.

Trên bầu trời mây đen giăng đầy, tản mát ra một loại khí tức hết sức tà ác.

Năm mươi vạn thiên binh hai mắt đỏ ngầu lơ lửng giữa không trung, người đầu lĩnh chính là Huyết Thần.

Huyết Thần cười lạnh nói:

- Vương Hạo, ngươi không nghĩ bổn hoàng sẽ chủ động tới tìm ngươi sao?

Sắc mặt các chúng thần đột nhiên ngưng trọng, theo hiểu biết của bọn họ, Huyết Thần căn bản không phải đối thủ của Vương Hạo.

Nhưng hiện tại Huyết Thần dám công khai tìm tới tận cửa, điều này hiển nhiên không phải là đi tìm cái chết .

Điều này cũng ý nghĩa, Huyết Thần có thủ đoạn đối phó với Vương Hạo.

Sắc mặt Lôi Thần ngưng trọng nói:

- Lần này có phiền toái rồi!

Long Thần gật đầu nói:

- Hi vọng Vương Hạo vẫn có thể giải quyết được Huyết Thần, nếu không không chỉ có vũ trụ không được an bình, ngay cả chúng thần chúng ta cũng sẽ không được an bình.

Các chúng thần gật đầu, trong lòng tất cả đều tràn đầy hi vọng nhìn Vương Hạo, hi vọng vị chúa cứu thế không biết xấu hổ nhất lịch sử có thể xuất lực.

Vương Hạo chỉ tay về phía bầu trời, chính khí nghiêm nghị nói:

- Hừ, Huyết Thần chết tiệt, lần trước ta niệm tình trời cao có đức hiếu sinh, hảo tâm tha cho ngươi một cái mạng, nhưng ngươi lại không biết hối cải, tiếp tục làm hại vũ trụ, hôm nay ta nhất định tiêu diệt ngươi, cho sinh linh thiên hạ một công đạo.

Sắc mặt mọi người lại biến thành màu đen, cảm giác trên thế gian đã không còn ngôn từ nào để miêu tả sự đê tiện của Vương Hạo rồi.

Trời cao có đức hiếu sinh?

Lời như thế hắn cũng có thể cho ra khỏi miệng?

Chẳng lẽ người này thật sự không biết, trong vũ trụ sở dĩ xuất hiện nhiều chuyện như vậy, căn bản do vị chúa cứu thế không biết xấu hổ là hắn chọc ra?

Huyết Thần cười lạnh nói:

- Vương Hạo, bổn hoàng không muốn lãng phí nước miếng với ngươi, hôm nay bổn hoàng sẽ giải quyết ngươi, trước kia ngươi không lập tức giết bổn hoàng, đây là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Vừa dứt lời, trái tim chúng thần toàn trường trong nháy mắt nhảy tới cổ họng.

- Lần này xong đời rồi!

- Huyết Thần thật sự có thủ đoạn đối phó Vương Hạo rồi.

- Có lẽ không phải? Trình độ yêu nghiệt của Vương Hạo làm người ta giận sôi, người nào có thể đối phó được hắn?

- Cái này không thể nói trước, vạn vật vũ trụ coi trọng thăng bằng, cho dù là người vô địch cũng sẽ có sơ hở.

- Chẳng lẽ Huyết Thần tìm được sơ hở trên người Vương Hạo?

- Có lẽ tìm được rồi, chúng ta cứ chờ xem.

- Ta cảm thấy bất kể ai trong bọn họ là người thắng, người xui xẻo rút cuộc cũng là chúng ta.

- Nếu Vương Hạo thắng, chúng ta sẽ phải trải qua những ngày tháng khổ cực, nếu Huyết Thần thắng, chúng ta trực tiếp đi lục đạo luân hồi báo cáo.

- Bổn thần số khổ! Thật vất vả trải qua trắc trở thành công Phong Thần, kết quả gặp phải bốn kẻ biến thái, kéo Bổn thần đi giết Thiên Đạo, kết quả bị giam bắt mấy trăm vạn năm, vốn tưởng rằng ra tù có thể sống thật tốt, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, ông trời đúng là không có mắt!

- ...

- Nói gì mà còn nghe hay hơn hát, ta thật sự muốn nhìn xem ngươi có thủ đoạn gì đối phó với ta.

Vương Hạo ném cho Huyết Thần một ánh mắt khinh bỉ, chỗ ngực một đạo kim quang lóe lên, Thánh Minh chi nhãn xuất hiện.

- Ùng ùng. . .

Một giây sau, trên bầu trời lôi điện lấp lóe, cuồng phong gào thét.

Phía sau Vương Hạo xuất hiện một hắc động cực lớn, bên trong lan tràn ra khí tức hết sức kinh khủng.

- Đây chính là nơi nghỉ ngơi của chúng thần sau khi chết sao?

Sắc mặt chúng thần trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắc động phía sau Vương Hạo.

Phải biết rằng, nơi này chính là vùng đất ngủ say tương lai của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ cũng có thể lựa chọn tiến vào lục đạo luân hồi, một lần nữa đầu thai làm người.

Hai tròng mắt Vương Hạo chợt mở ra, bấm ra một đạo chỉ quyết, vô cùng nghiêm túc nói:

- Các linh hồn ngủ say, ta lấy danh chúa tể Lục Đạo lệnh cho các ngươi tỉnh lại, nhanh lên ra ngoài đánh cho ta một trận.

- Ùng ùng. . .

Vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm kinh thiên.

Chỉ thấy trong hắc động phía sau Vương Hạo đi ra từng đạo thân ảnh, chẳng qua lần này nhân số rõ ràng đông hơn lần trước rất nhiều, đạt đến 1000 người.

Đồng thời, trên thân 1000 người này phát ra khí tức, mạnh gấp năm lần so với đám chúng thần chung quanh.

Hiển nhiên Vương Hạo trực tiếp mở ra, đại gian hùng kèm theo kỹ năng, loạn thế xưng hùng.

- Đây chính là thủ đoạn Vương Hạo đánh bại trăm vạn thiên binh?

Sắc mặt các chúng thần trong nháy mắt ngưng trọng, rốt cục hiểu được tại sao Huyết Thần có trăm vạn thiên binh, còn có thể bị 800 người Vương Hạo thức tỉnh đánh bại, tầng thứ chiến lực bất đồng, cho dù số lượng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Sắc mặt Lôi Thần nghiêm túc nói: ‘

- Cái này cũng chưa tính là gì, đợi những chúng thần được thức tỉnh bắt đầu chiến đấu, chiến lực của bọn họ có thể sẽ mạnh hơn gấp mười lần, hơn nữa có Thánh Minh chi nhãn ở đây, chiến lực của bọn họ vẫn sẽ ở trạng thái đỉnh cao.

- Gấp mười lần! Trạng thái đỉnh cao!

Mọi người vội vàng hít một hơi, thật sự bị hù dọa phát sợ.

Đồng thời, trong lòng các chúng thần càng cho rằng Vương Hạo là tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc, cho dù chọc vào tứ đại Chí Tôn, tuyệt đối cũng không thể trêu chọc phi nhân loại Vương Hạo.

- Vương Hạo, cho dù thủ đoạn của ngươi có nghịch thiên, hôm nay bổn hoàng cũng sẽ phá hủy ngươi!

Huyết Thần cười lạnh, móc từ trong lòng ngực ra một viên hạt châu đen nhánh.

- Ùng ùng. . .

Một giây sau, trên bầu trời lôi điện lập lòe, trong mây đen từng đạo khí tức màu đen không ngừng dung nhập vào bên trong hạt châu này, khiến cho hạt châu màu đen tản mát ra một đạo ánh sáng quỷ dị, nhìn qua hết sức âm trầm, kinh khủng.

- Đây là Thiên Tà châu!

Con ngươi các chúng thần chợt co rụt lại, rối rít lui về phía sau giữ một khoảng cách với Vương Hạo.

Thịnh Văn Kiệt giải thích:

- Vương huynh cẩn thận, Thiên Tà châu là dùng oán niệm của hàng tỉ sinh linh luyện chế mà thành, chỉ cần bị nó phát ra quang mang soi sáng, cho dù người có lực ý chí kiên định cũng sẽ sinh ra tâm ma, sau đó tâm tình toàn diện sụp đổ.

Giải thích xong, Thịnh Văn Kiệt nhanh chóng lui về phía sau, cũng giữ một khoảng cách rất xa với Vương Hạo.

Rất nhanh, bên cạnh Vương Hạo chỉ còn lại Vương Thiên Dật và Lâm Thi Kỳ, còn có Tiểu Bạch, những người khác đều bỏ chạy rất xa.

Bọn họ rất sợ ở chung một chỗ với Vương Hạo, bị tai ương dính vào.

- Bọn người kia quả nhiên không đáng tin cậy, đợi lát nữa nhất định phải đòi thêm bảo bối mới được!

Vương Hạo lắc đầu thở dài.

Sắc mặt Vương Thiên Dật ngưng trọng nói:

- Hạo nhi, con là hi vọng của vũ trụ, nhanh lên!

- Hừ!

;

Huyết Thần hừ lạnh một tiếng:

- Bây giờ cho dù các ngươi muốn đi, cũng đi không kịp rồi.

Vừa dứt lời, Thiên Tà châu trong tay Huyết Thần bộc phát ra một đạo hắc quang chói mắt, nơi nào nó đi qua, tất cả hoa cỏ cây cối cả vùng đất đều khô héo.

Đồng thời, đạo hắc quang này dùng tốc độ cực nhanh bao phủ cả nhà Vương Hạo.

Huyết Thần điên cuồng cười lớn:

- Vương Hạo, bổn hoàng nói sẽ hủy diệt ngươi, vậy thì nhất định sẽ hủy diệt ngươi, ha ha. . .

Đột nhiên một giây sau, tiếng cười của Huyết Thần đột nhiên im bặt, chỉ thấy một nhà Vương Hạo bị một đạo bạch quang nhu hòa bao vây, hoàn toàn không giống với cảnh tượng suy nghĩ trong lòng hắn.

- Ta còn tưởng ngươi có thể chơi ra cái gì mới mẻ, thì ra chẳng qua là chơi tâm ma bộc phát, thật là khiến cho ta quá thất vọng.

Vương Hạo thất vọng lắc đầu, thở dài nói:

- Nhìn dáng dấp ta cũng đến lúc rời khỏi vũ trụ này đến đa nguyên vũ trụ rồi, hi vọng đa nguyên vũ trụ có thể làm cho ta có chút cảm giác mới mẻ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.