Các chúng thần ngơ ngác nhìn Vương Hạo, bọn họ hoàn toàn không hiểu, Vương Hạo rốt cuộc làm sao vẫn giữ được bình yên vô sự khi Thiên Tà châu chiếu xuống.
- Tại sao có thể như vậy!
Huyết Thần hét ầm lên:
- Thiên Tà châu là tà vật siêu cấp, là bổn hoàng tru diệt ba trăm tinh hệ luyện chế mà thành, cho dù là thượng cổ tứ đại Chí Tôn gặp phải cũng nhượng bộ lui binh, làm sao ngươi có thể hoàn toàn không có chuyện gì?
- Tê tê. . .
Vừa dứt lời, các đệ tử Băng cung xung quanh vội vàng hít sâu một hơi, sau lưng tức thì có mồ hôi lạnh ứa ra.
Tru diệt ba trăm tinh hệ!
Vậy trong hạt châu này có bao nhiêu sinh mạng?
Nhưng các chúng thần ở đây lại hết sức bình tĩnh, đối với bọn hắn mà nói, chuyện giết người như vậy, thật sự quá bình thường.
Có thể nói, vũ trụ chính là một khu rừng rậm cá lớn nuốt cá bé, bên trong từng người có thể phong thần, đều là đạp trên núi thây cốt hải đi tới.
Cho dù Huyết Thần tru diệt ba trăm tinh hệ nghe rất dọa người, nhưng vẫn không cách nào làm cho trong lòng bọn họ nổi lên chút gợn sóng nào.
Bởi vì trong mắt chúng thần, sinh mạng trong vũ trụ cũng là con kiến hôi, không có vị thần nào lại quan tâm con kiến hôi đã chết bao nhiêu.
Dĩ nhiên, ngoại trừ siêu cấp biến thái Vương Hạo, nếu thật sự có người muốn làm con kiến hôi, người sẽ giống như con kiến hôi, chết rất thê thảm.
Đồng thời, chúng thần cũng đồng loạt nhìn Vương Hạo, đối với chuyện Huyết Thần giết bao nhiêu con kiến hôi, bọn họ càng quan tâm hơn đến chuyện tại sao Vương Hạo lại không có chuyện gì.
Vương Hạo bĩu môi nói:
- Các ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta có trừ ma ngọc hộ thể, tâm ma gì đó đều chỉ là phù vân.
- Trừ ma ngọc?
Các chúng thần mờ mịt nhìn nhau, kết quả toàn bộ đều chưa từng nghe nói đây là vật gì.
Nhưng trong lòng các chúng thần cũng hiểu, thứ có thể chống đỡ tâm ma đồ, tuyệt đối là một trân bảo hiếm thấy.
- Không thể nào!
Huyết Thần lắc đầu không tin:
- Trong vũ trụ căn bản không có bảo vật nào có thể chống đỡ tâm ma, ngươi đang ở đây lừa gạt bổn hoàng.
- Ngu ngốc!
Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:
- Thứ vũ trụ này không có, chẳng lẽ vũ trụ khác cũng không có?
- Ào ào. . .
Vừa dứt lời, toàn trường lập tức vang lên tiếng xôn xao.
- Vương Hạo nói như vậy là có ý gì?
- Chẳng lẽ ngoài vũ trụ này của chúng ta, phía ngoài còn có những vũ trụ khác?
- Vậy vũ trụ khác nằm ở chỗ nào?
- Không biết, truyền thuyết nói chỉ cần thông qua hố sâu vũ trụ là có thể đi đến bên ngoài vũ trụ.
- Hố sâu vũ trụ? Đây chính là chỗ tứ đại Chí Tôn nói tới cũng biến sắc!
- Không sai, năm đó tứ đại Chí Tôn xông qua hố sâu vũ trụ, kết quả tất cả đều mặt đầy bụi đất đi ra.
- Thượng cổ chúng ta có 108 vị chúng thần bị giam áp ở lãnh thổ cấm, vậy tứ đại Chí Tôn bị giam ở nơi đâu?
- Không biết, ta chỉ biết thời đại lúc đó rất hỗn loạn!
- Không phải, có loại yêu nghiệt Vương Hạo ngang trời xuất thế, thời đại này còn hỗn loạn hơn thời đại thượng cổ rất nhiều.
- Nếu có thể, ta thật sự không muốn rời khỏi lãnh thổ cấm ra ngoài, tối thiểu có niên địa của Vương Hạo, ta thật lòng không muốn đi ra.
- Ài, đồng cảm!
- ...
Sắc mặt Huyết Thần đột nhiên bình tĩnh trở lại, hắn biết hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng rồi.
Cho dù có làm tiếp những chống cự vô vị này, cũng không cải biến được sự thật.
Vương Hạo quay đầu nhìn về phía các thượng cổ chúng thần:
- Trời cao có đức hiếu sinh, các ngươi nói ta có nên cho hắn một cơ hội hay không?
Khốn khiếp!
Còn hỏi như vậy!
Các thượng cổ chúng thần bị hù dọa đến tim gan tê liệt, vội vàng khuyên nhủ.
- Chúa cứu thế Vương Hạo, Huyết Thần tội ác tày trời, không giết hắn làm sao khai báo với toàn bộ vũ trụ?
- Không sai, đã cho Huyết Thần cơ hội rồi, hắn không biết quý trọng, chuyện này có thể trách ai?
- Chúa cứu thế Vương Hạo lần này cứu vớt vũ trụ, thật sự là anh hùng hiếm thấy, chắc chắn danh truyền thiên cổ.
- Ta quyết định noi gương theo chúa cứu thế Vương Hạo.
- Chúng ta cũng xin đi theo chúa cứu thế Vương Hạo, ngươi chính là mặt trời của chúng ta.
- ...
Vương Hạo khiêm nhường khoát tay áo:
- Ta không phải mặt trời gì đó, ta chỉ là một đội viên thiếu niên tiền phong vô cùng có thành tín, ta thấy các ngươi sau này có bảo bối hãy để lại chỗ của ta, ta giúp các ngươi bảo quản thế nào hả?
Trong lòng các chúng thần thầm chửi rủa, cái gì mà giúp bọn hắn bảo quản bảo bối!
Bảo bối này nếu rơi vào trong tay Vương Hạo, còn có thể cầm về không?
- Nhìn dáng dấp các vị vẫn chưa tin ta!
Vương Hạo thở dài:
- Được rồi, ta vẫn nên về nhà trồng ruộng thôi!
Các chúng thần hoàn toàn phát điên, tên khốn này có còn một chút sĩ diện hay không? Chỉ sợ hoàn toàn không còn cái gì!
Lôi Thần tiến lên phía trước một bước, tỏ thái độ nói:
- Vương Hạo, chỉ cần ngươi có thể cứu vớt vũ trụ, Lôi Thần ta sau này sẽ hàng năm tiến cống.
Vương Hạo có chút tức giận:
- Cái gì mà hàng năm tiến cống? Nói như vậy ta thật giống như bạo quân vô lương, tự ngươi nói, ta có bức bách ngươi không?
Trong lòng mọi người điên cuồng mắng chửi, cái này có phải hành vi bạo quân hay không, trong lòng mọi người cũng vô cùng hiểu.
Chỉ có điều, công trình thể diện của vị bạo quân này xây dựng rất đúng chỗ, nếu là người không biết tình huống nhìn thấy, thật sự có thể xem hắn là đại anh hùng, đại hào kiệt cứu khổ cứu nạn.
Nhưng ai kêu bọn hắn van xin người ta, không muốn bị Huyết Thần và năm mươi vạn thiên binh dưới tay hắn tiêu diệt!
Cuối cùng chỉ có thể lừa dối lương tâm, a dua nịnh hót.
- Lôi Thần nói sai rồi, ngươi là minh quân vạn dân kính ngưỡng.
- Đúng vậy, chỉ có minh quân như ngươi, ta mới yên tâm gửi gắm bảo bối.
- Sau này ta có bảo bối, nhất định sẽ để ở chỗ ngươi.
- Ta không chỉ để bảo bối của mình, còn muốn hiệu triệu mọi người cùng để.
- ...
Vương Hạo hài lòng gật đầu, chỉ tay về phía Huyết Thần:
- Lên, tiêu diệt toàn bộ bọn họ cho ta!
- Giết. . .
Lúc này, một ngàn vị chúng thần được đánh thức, dùng khí thế không thể đỡ xung phong liều chết về phía Huyết Thần.
Sắc mặt Huyết Thần bình tĩnh nói:
- Cho dù bổn hoàng có chết, cũng không thể hạ thấp danh tiếng của Hấp Huyết Quỷ nhất tộc, giết cho bổn hoàng!
- Giết!
Vừa dứt lời, năm mươi vạn thiên binh phát ra từng đạo giết chóc, trực tiếp nghênh đón.
- Ùng ùng. . .
Một giây sau, song phương giao chiến, tiếng oanh minh không ngừng vang lên, ánh lửa ngất trời thiêu đốt thiên địa, từng đợt khí lãng cuồng bạo tiếp nối, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.
Đúng lúc này, thanh âm của Băng Lộ vang lên bên tai Vương Hạo:
- Mau tới Thiên Mệnh không gian, xảy ra đại sự rồi.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:
- Có phải ngươi nhớ ta? Tính toán chủ động hiến thân?
Băng Lộ tức giận nói:
- Đừng đùa bỡn lưu manh, lần này là đại sự vô cùng khẩn cấp.
- Đại sự gì?
Vương Hạo tò mò hỏi.
Băng Lộ ngưng trọng nói:
- Ngoại địch xâm lấn, tứ đại Chí Tôn không phải đối thủ, Ý Thức Vũ Trụ đang toàn lực chống đỡ, chúng ta cần ngươi tới vũ trụ của đối phương phá hủy, buộc bọn hắn phải trở về phòng bị.
- Ta thèm vào, các ngươi thật xem thường ta?
Vương Hạo khoa trương kêu lên.
Băng Lộ chân thành nói:
- Ngươi dùng hành động chứng minh với chúng ta, biến vũ trụ tai họa thành bộ dáng hiện tại không coi là việc khó, cho nên chúng ta cũng không có lý do gì xem thường ngươi. . .