Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 748: Chương 748: Thần Thuật thần bí nhất




Vương Hạo hầm hừ nói:

- Các ngươi đều vu hãm ta là tai họa, nhưng dân chúng lại xưng hô ta là anh hùng, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, chỉ có một số người nào đấy bụng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, còn đại anh hùng như ta chắc chắn sẽ lưu danh bách thế, được người đời sau kính ngưỡng.

Băng Lộ không biết nói gì, tên khốn này không chỉ vô sỉ, còn thích đổi trắng thay đen.

Rốt cuộc người nào sẽ lưu danh bách thế, người nào để tiếng xấu muôn đời, chẳng lẽ trong lòng hắn cũng chưa tính ra sao?

Đáng giận nhất là, tên khốn này lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói nàng là người bụng dạ hẹp hòi.

Đúng lúc này, Huyết Thần điên cuồng cười lớn nói:

- Hôm nay cho dù bổn hoàng phải bỏ mạng, cũng sẽ kéo các ngươi chôn cùng!

Vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể của năm mươi vạn thiên binh nhanh chóng bành trướng, khí tức kinh khủng cũng đang không ngừng tăng cường.

- Không hay rồi, lão này tính toán tự nổ năm mươi vạn thiên binh, kéo theo chúng ta cùng chết!

Con ngươi các chúng thần chợt co rụt lại, sợ hãi đến run rẩy khắp người, giống như con ruồi không đầu hoảng sợ chạy chung quanh.

Trong lúc bất chợt, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên:

- Huyết Thần, ngươi làm bậy quá nhiều, tốt nhất nên biết điều xuống Địa ngục sám hối đi!

Vừa dứt lời, từng đạo khí tức bén nhọn tràn ngập giữa thiên địa.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy hai mắt Huyết Thần trợn tròn, cuối cùng trước mắt bao người, bị phân cách thành vô số đoạn.

- Đây là Thần Thuật, Đại Thiết Cát Thuật!

Các chúng thần vội vàng hít sâu một hơi, trong đôi mắt là vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.

Tiểu Bạch ngồi trên bả vai Vương Hạo chợt đứng lên, lấy ra Hỗn Độn Thanh Trúc, vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía, hiển nhiên bị một màn quỷ dị vừa rồi hù dọa.

Vương Hạo vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, an ủi:

- Không cần sợ hãi, không phải nhằm vào chúng ta.

Tiểu Bạch vẫn không bỏ lòng đề phòng, trực giác yêu thú trời sinh nói cho nó biết, nguy hiểm còn chưa được giải trừ.

Thịnh Văn Kiệt đi tới bên cạnh Vương Hạo, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Đại Thiết Cát Thuật là thần thuật thần bí nhất trong vũ trụ, một khi luyện thành, như vậy chỉ cần động hạ ý niệm trong đầu, không khí sẽ trong nháy mắt ngưng tụ thành đao vô hình, sau đó giết người trong vô hình.

- Vậy theo như ngươi nói, ta không phải rất nguy hiểm sao?

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lão Đại của liên minh chính nghĩa, Chính Nghĩa đang dùng ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn vào hắn.

Thịnh Văn Kiệt nhìn Chính Nghĩa đánh giá, cảm khái nói:

- Nhìn dáng dấp, bi kịch lần trước cũng không phá hủy hắn, ngược lại khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, thành công lĩnh ngộ Đại Thiết Cát Thuật, Thất xảo Linh Lung tâm quả nhiên biến thái.

Vương Hạo cười nói:

- Lần trước vì muốn đột phá Võ Tôn, cho nên mới bỏ qua cho hắn một lần, không ngờ khi hắn một lần nữa tới cửa lại mang đến cho ta một phần đại lễ ngoài mức quy định như vậy.

Con ngươi Thịnh Văn Kiệt chợt co rụt lại, kinh hô:

- Vương huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tước đoạt Đại Thiết Cát Thuật của hắn?

Vương Hạo lại cười nói:

- Tước đoạt Đại Thiết Cát Thuật sẽ chịu nhiều thiệt thòi, chí ít tước đoạt ngay cả viên Thất xảo Linh Lung tâm của hắn mới không lỗ!

- Ực. . .

Thịnh Văn Kiệt nuốt nước miếng, trên trán lại càng toát mồ hôi.

Viên Thất xảo Linh Lung tâm rút cuộc mạnh đến cỡ nào, nhìn lực lĩnh ngộ biến thái của Vương Hạo và Chính Nghĩa cũng biết.

Nhưng hiện tại Vương Hạo lại muốn có hai viên thất xảo Linh Lung tâm, như vậy hắn sẽ đạt tới trình độ biến thái gì, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Đúng lúc này, thanh âm của Băng Lộ một lần nữa vang lên:

- Vương Hạo, Huyết Thần đã chết, hứa hẹn của vũ trụ pháp tắc đã hoàn thành, năm mươi vạn thiên binh sắp bị bắt trở về, ngươi mau đến Thiên Mệnh không gian, Ý Thức Vũ Trụ có lời muốn nói với ngươi.

Vương Hạo lại cười nói:

- Không nên gấp gáp như vậy, chờ ta đoạt lấy Thất xảo Linh Lung Tâm của Chính Nghĩa trước rồi hãy nói. . .

Lời còn chưa dứt, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, mang theo Vương Hạo và Tiểu Bạch biến mất ngay tại chỗ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Các chúng thần kinh hãi, bọn họ vẫn chưa thấy rõ là ai xuất thủ mang Vương Hạo đi.

Vương Thiên Dật, Lâm Thi Kỳ lo lắng nhìn nhau, nhưng cũng không có cách nào.

Bởi vì hiện tại tầng thứ chiến đấu của Vương Hạo, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ .

...

Thiên Mệnh không gian.

Vương Hạo và Tiểu Bạch xuất hiện.

Băng Lộ vội vàng đề phòng, nàng hiện tại chỉ cần gặp mặt Vương Hạo, cũng không dám có chút khinh thường, nàng rất sợ đồ lưu manh này giở trò đùa bỡn lưu manh với mình.

Vương Hạo hầm hừ nói:

- Tiểu Lộ Lộ, ngươi lại dám phá hỏng chuyện tốt của ta!

Băng Lộ vô tội nói:

- Có không?

- Khụ khụ. . .

Ý Thức Vũ Trụ ho khan nói:

- Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hiện tại sự việc hết sức khẩn cấp, không có thời gian cho các ngươi gây lộn.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ý Thức Vũ Trụ giải thích:

- Trong Đa nguyên vũ trụ tồn tại vô số vũ trụ, mỗi vũ trụ đều có pháp tắc vận hành riêng của mình, nhưng những pháp tắc này cũng không hoàn thiện, cần thời gian để suy diễn, vì tiết kiệm thời gian, cướp đoạt pháp tắc của những vũ trụ khác để hoàn thiện bản thân, cũng trở thành một con đường tắt.

Băng Lộ tiếp tục nói:

- Hiện tại có một vũ trụ thanh thế lớn tới công kích chúng ta, nhưng phía sau bọn họ nhất định trống không, cho nên chúng ta muốn cho ngươi đi phá hư, buộc bọn hắn trở về đề phòng, nếu có thể, tốt nhất là đoạt lại vũ trụ pháp tắc của bọn họ, như vậy vũ trụ của chúng ta có thể càng thêm hoàn mỹ.

Vương Hạo chợt nói:

- Thì ra các ngươi là muốn cho ta trộm tháp, không đúng, là trộm thủy tinh!

- Trộm tháp? Trộm thủy tinh?

Vẻ mặt Băng Lộ mờ mịt, không hiểu Vương Hạo đang nói cái gì.

Vương Hạo vỗ ngực, bảo đảm nói:

- Tiểu Lộ Lộ, ngươi yên tâm đi! Ta chơi cái gì chưa bao giờ thua, cho dù thua, đó cũng là trách nhiệm của đồng đội.

Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ, đây rốt cuộc là trách nhiệm của đồng đội hay là trách nhiệm của Vương Hạo, trong lòng hắn không tính ra sao?

Vẻ mặt Băng Lộ vẫn mờ mịt, không hiểu nổi Vương Hạo đang nói cái gì.

Nhưng điểm đầu nàng đã nghe rõ, người này không cự tuyệt, tính toán tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.

Nghĩ tới đây, trong mắt Băng Lộ nổi lên một vẻ cảm động, tuy nói Vương Hạo là tai họa, nhưng người ta ở trước mặt phải trái rõ ràng, vẫn rất có can đảm để làm.

Vương Hạo thầm cười lớn, lần này rốt cục có thể chơi đùa người triệt để rồi, nhất định phải chơi đến cuồng dã, chơi đến trời đất mù mịt mới được.

Ý Thức Vũ Trụ mở miệng nói:

- Vương Hạo, một mình ngươi đi quá nguy hiểm, hay là mang một số người cùng đi đi!

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, lại cười nói:

- Ta muốn mang Chính Nghĩa đi!

- Không được. . .

Băng Lộ nổi giận, thiếu chút nữa vừa rồi nàng còn cảm động vì tên khốn kiếp này, kết quả dã tâm của hắn vẫn không chết, vẫn nhớ thương Thất xảo Linh Lung tâm của Chính Nghĩa.

- Tại sao không được?

Vẻ mặt Vương Hạo mất hứng:

- Chẳng lẽ sau lưng ta ngươi có tình nhân sao?

Băng Lộ tức đến phát điên:

- Vương Hạo, ngươi đừng cố tình gây sự có được không? Chúng ta sở dĩ lựa chọn ngươi đi, cũng bởi vì tu vi của ngươi không cao, chúng ta có thể che dấu thân phận, còn Chính Nghĩa tu vi đạt đến Thần Vị cảnh, chúng ta căn bản không che dấu được.

Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm:

- Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng sau lưng ngươi có người rồi.

Băng Lộ tức đến muốn nổ tung, cảm giác nói chuyện với tên khốn này thật sự quá mệt mỏi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.