- Kiếm lão đầu, thật ra muốn tìm lại Thự Quang của ngươi rất dễ.
Vương Hạo khẽ cười nói:
- Ta có một thuật xem bói thuật, tên là Lục Nhâm Thần Sổ, nó có thể tính phúc họa, sinh lão bệnh tử của con người, đồng thời còn có thể tìm bảo vật.
- Lục Nhâm Thần Sổ sao?
Đôi lông mày trắng của Kiếm Thái Phong nhăn lại, tự suy nghĩ một lúc liền phát hiện, căn bản chưa từng nghe qua Lục Nhâm Thần Sổ này.
- Dừng!
Liệu Vân Xuyên xem thường, nói:
- Loại thủ đoạn lừa gạt của nhân sĩ giang hồ này, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin ngươi sao?
- Đúng vậy?
Đầu ngón tay Vương Hạo nhanh chóng đung đưa:
- Để ta xem một chút, Liệu Vân Xuyên, tối năm ngày trước, ngươi làm bừa với một nữ nhân ở bên ngoài, kết quả người thân của nữ nhân đó đến, nhưng ngươi vẫn không buông tha nàng, không muốn đèn đỏ lái xe, thực sự là đồ cầm thú!
Sắc mặt của Liệu Vân Xuyên đại biến, kinh ngạc kêu lên:
- Sao ngươi biết…
Lời vừa ra khỏi miệng, Liệu Vân Xuyên ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng im lặng không dám nói lung tung gì thêm.
Vương Hạo cười hì hì, Lục Nhâm Thần Số sơ cấp có thể tính toán mọi chuyện bình thường của con người khi còn sống.
Nhưng không có cách nào tính cả đời của võ giả, nhưng tính một số chuyện nhỏ mà võ giả từng làm thì vẫn có thể dễ dàng tính được.
Nghe xong, tất cả người ở đó lập tức bàn luận ầm ĩ.
- Đây là thật hay giả?
- Ta cảm giác là thật, trước đây Vương Hạo ở trong di tích thượng cổ, chính là dựa vào Lục Nhâm Thần Sổ này để tiến vào cung điện.
- Lục Nhâm Thần Sổ này có thể có quan hệ với di tích thượng cổ, địa vị nhất định không đo đếm được.
- Chắc là môn Thượng Cổ Thần Thông, loại môn này rất thần kỳ, còn nói được cả quá khứ.
- Vừa nãy Liệu thiếu đã thừa nhận, xem ra Lục Nhâm Thần Sổ này quả thật có thể tính ra sinh lão bệnh tử, phúc họa tầm bảo.
- Nhưng ta thật không ngờ, Liệu thiếu lại là người như vậy, cho dù nữ nhân bên ngoài không tính là chân chính, nhưng hắn cũng không thể làm như vậy!
- Ta vẫn nghĩ hắn là chính nhân quân tử, nhưng không ngờ hắn lại là ngụy quân tử.
- Người của phủ Tổng thống không phải đều là ngụy quân tử, bề ngoài một bộ dáng, con người thật lại một bộ dáng khác.
- …
- Thế gian lại có phương pháp bói toán thần kỳ như vậy sao?
Kiếm Thái Phong bị gợi lên hứng thú, liền vội vàng nói:
- Vậy bây giờ ngươi thử tính hộ lão phu xem Thự Quang ở chỗ nào.
Vương Hạo chà xát ngón tay, vẻ mặt khổ sở nói:
- Kiếm lão đầu, mặc dù chúng ta có quen biết, nhưng chuyện này nên đưa bao nhiêu tiền, vẫn không thể bỏ được.
Hai người Lăng Tiêu và Cô Dương cúi đầu, bọn họ biểu thị bản thân thật sự không nỡ nhìn cảnh này, tên này không chỉ vừa ăn cướp vừa la làng, lại còn thu hồi tiền lời, nguyên soái này thực sự quá vô sỉ.
- Tiểu tử thối ngươi thật có cá tính, nhưng lão phu thích.
Kiếm Thái Phong cười to nói:
- Chỉ cần ngươi tìm Thự Quang trở về giúp lão phu, như vậy người lấy trộm Thự Quang sẽ giao cho ngươi xử trí.
- Để ta xử lí?
Vương Hạo bĩu môi:
- Kiếm lão đầu, ngươi đây là muốn nhổ lông dê trên thân dê sao, thật sự tưởng ta không nhìn ra sao?
Tay của Kiếm Thái Phong vuốt chòm râu, cười nói:
- Tuy lông dê ở trên thân dê, nhưng lão phu có thể giúp ngươi nhổ lông dê.
- Thật sao?
Tinh thần Vương Hạo lập tức trở nên tỉnh táo.
Kiếm Thái Phong xòe bàn tay ra:
- Ngươi không tin sao, ta có thể đập tay thề cùng ngươi.
- Không cần!
Vương Hạo khoát tay áo, sau đó bày vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói:
- Ta là nguyên soái Quân bộ, toàn thân chính khí, bắt những kẻ trộm cướp, là chuyện thuộc bổn phận của ta.
- Khụ khụ…
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức bị sặc, trong lòng càng có loại cảm giác vừa đạp phải phân chó.
Người này thật không biết xấu hổ, tất cả mọi người đều mở to mắt, người không biết xấu hổ như vậy, bọn họ vẫn thật sự chưa từng nhìn thấy.
Hai người Lăng Tiêu và Cô Dương lặng lẽ tặng Liệu Vân Xuyên một ánh mắt đồng tình, hiện tại Vương Hạo có Kiếm Thái Phong làm chỗ dựa, với cá tính vô sỉ của Vương Hạo, nhất định sẽ làm thịt con dê mập mạp này.
Đúng lúc này, con nhện nhỏ đã đi vào phòng của Liệu Vân Xuyên, nôn Thự Quang xuống dưới giường của hắn.
Nhưng thanh súng tự động Thự Quang này cũng không phải hàng thật, Vương Hạo đã tiêu 10 điểm phản diện trong hệ thống để đổi lấy hàng cao cấp giống y bản thật.
Bề ngoài và công năng đều thật sự giống nhau như đúc, nhưng thời hạn có hiệu lực chỉ có hai tháng.
Giống như trước đây Quan Anh Kiệt tới đòi Duệ Quang kiếm, cuối cùng Vương Hạo cho hắn một thanh kiếm hàng vỉa hè hàng vậy.
Điều khác biệt duy nhất chính là, hàng vỉa hè hàng chỉ có hiệu lực năm ngày, còn hàng cao cấp như này có thời hạn sử dụng hai tháng.
Chuyện xuất hiện thêm thời gian sử dụng này coi như thù lao cho Kiếm Thái Phong khi giúp hắn nhổ lông dê!
Nghĩ tới đây, Vương Hạo không nhịn được xúc động, mình vẫn quá là thiện lương.
Lúc này, tay Vương Hạo cầm một cái la bàn, dẫn theo một đám người đi tới cửa phòng của Liệu Vân Xuyên.
- Vương Hạo, ngươi đang có ý gì?
Liệu Vân Xuyên giận dữ, tên khốn kiếp này lại dám trắng trợn vu oan hãm hại hắn như vậy.
Vương Hạo vô tội nhún vai:
- Ta chỉ dựa theo chỉ dẫn của Lục Nhâm Thần Sổ, bước đến nơi này.
Hai người Lăng Tiêu và Cô Dương lắc đầu, bộ dạng sớm biết chuyện sẽ như vậy.
Nhưng khi hai người chú ý tới thần sắc của Kiếm Thái Phong, lập tức giật mình, chỉ thấy Kiếm Thái Phong cũng là một bộ dáng biết trước chuyện sẽ như vậy.
- Quả nhiên là gừng càng già càng cay!
Lăng Tiêu bừng tỉnh hiểu ra, chắc chắn Kiếm Thái Phong đã sớm nghi ngờ Vương Hạo, dù sao dám ở dưới mí mắt hắn đánh cắp Thự Quang, ngoại trừ Vương Hạo, ai cũng không có lá gan này.
Nhưng chuyện này lại không có chứng cứ, Kiếm Thái Phong cũng không có cách nào bắt Vương Hạo, cuối cùng chỉ có thể sử dụng mồi nhử tới quyến rũ Vương Hạo, khiến hắn tự giao Thự Quang ra.
Sau khi mở cửa phòng của Liệu Vân Xuyên, Vương Hạo chỉ vào đáy giường:
- Kiếm lão đầu, ngươi thử nhìn xem có phải Thự Quang ở phía dưới không.
- Không thể, sao trong phòng của ta lại có Thự Quang đượ!
Liệu Vân Xuyên giận đùng đùng đi tới trước giường, một tay xốc giường lên.
- Ào ào…
Một giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đó đều vang lên tiếng bừng tỉnh.
Chỉ thấy dưới sàng có rất nhiều bức tranh vẽ Lý Vân Dương, đồng thời Thự Quang cũng ở trong đống tác phẩm đấy.
- Ai nha, chúng ta không ngờ nhi tử của tổng thống lại là gay, hơn nữa còn thích Quân bộ Lý Vân Dương.
Vương Hạo lui về phía sau một bước, bộ dạng sợ sệt.
- Biến thái!
Vẻ mặt Hạ Vi Vi buồn nôn, nàng quyết định sau này chỉ cần Liệu Vân Xuyên dám đến quấy rầy nàng, nàng nhất định sẽ tháo hắn ra thành tám khối.
Hai người Nhạc Huyên và Tuyết Thiên Cầm nhìn Hạ Vi Vi với ánh mắt ghét bỏ, rõ ràng mình cũng thích chiếm tiện nghi của đồng loại, nhưng bây giờ lại còn mắng Liệu Vân Xuyên là biến thái, hai người này thực sự ăn khớp như thần vậy.
Kiếm Thái Phong lạnh lùng nói:
- Liệu Vân Xuyên, ngươi còn lời gì muốn nói sao?
Liệu Vân Xuyên bị giật mình tỉnh lại, vội vàng giải thích:
- Kiếm tiền bối, cái này thật sự không phải do ta lấy, nhất định là có kẻ muốn vu oan hãm hại ta, ngươi nhất định không thể tin lời kẻ gian nói!
Vương Hạo lắc đầu thở dài, nói:
- Thiếu niên ngươi nói nhiều như vậy có tác dụng gì sao? Tang chứng vật chứng của ngươi rành rành ra đây, ta thấy ngươi nên nhanh chóng trả tiền rồi rời đi mới là lựa chọn chính xác.
Khóe mắt của Kiếm Thái Phong giật giật, trong lòng càng thêm hiểu rõ độ vô sỉ của người này.
Đồng thời không khỏi không cảm khái một câu, tiện đến mức không có điểm dừng! !
Nhưng điều khiến Kiếm Thái Phong nghĩ mãi không ra chính là rốt cuộc Vương Hạo vứt Thự Quang xuống dưới giường của Liệu Vân Xuyên như thế nào?
Nếu nói ngay từ đầu Vương Hạo đã nghĩ đến việc đổ tội cho Liệu Vân Xuyên thì dường như cũng không đúng, dù sao thù hận giữa hai người cũng không nhiều.
Lẽ nào Thự Quang thật sự không phải do Vương Hạo trộm, thực sự do Liệu Vân Xuyên trộm, nhưng Liệu Vân Xuyên có lá gan này sao?
Không nghĩ ra liền bỏ qua, Kiếm Thái Phong cũng sẽ không lãng phí thời gian suy nghĩ loại vấn đề này, cứ trực tiếp bắt quả tang tại đây cũng được, nhanh chóng kết án một chút mới tốt…