- Kiếm tiền bối, chuyện này thật sự không phải do ta làm…
Liệu Vân Xuyên sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh, nếu Kiếm Thái Phong không tin hắn, thanh danh của hắn không phải hoàn toàn không còn đường lui sao?
Đồng thời, Liệu Vân Xuyên phát hiện Vương Hạo người này quả thực chính là khắc tinh của hắn, hơn nữa còn là loại khắc đến chết.
Phải biết rằng, nhiệm vụ lần này của hắn chính là chịu trách nhiệm mang bảo bối trên người Vương Hạo về phủ Tổng thống.
Nhưng bởi sự xuất hiện của Kiếm Thái Phong, khiến bọn họ vừa gặp mặt Vương Hạo, đã phải bồi thường một chiếc chiến hạm Dũng Khí.
Sau đó hắn muốn theo đuổi Hạ Vi Vi để móc nối quan hệ khi sau này lên làm tổng thống, nhưng ai biết Hạ Vi Vi đã sớm bị Vương Hạo nhanh chân đến trước.
Vừa nãy Vương Hạo lại đại sát bốn phương, khiến phủ Tổng thống bọn họ tổn thất rất nhiều cao thủ Vũ Tông.
Đồng thời với biểu hiện xuất sắc nằm ngoài phạm vi chiến lực của nhân loại như Vương Hạo, hắn càng thật sự muốn mang được bảo bối trên người Vương Hạo về.
Nếu bây giờ lại bồi thường hơn vốn ban đầu, vậy sau khi hắn trở về nhất định sẽ bị cha hắn đánh chết.
Đối mặt với loại cục diện này, đã không thể dùng từ tiền mất tật mang để hình dung, đây rõ ràng chính là bị kiềm chế toàn diện, hoàn toàn không có cơ hội xoay người trở mình!
- Nói nhiều cũng không có tác dụng, vậy ta cũng không nói nữa, ngươi chỉ cần bồi thường cho ta hai mươi viên truyền thừa tinh thạch, chuyện này liền bỏ qua.
Vương Hạo ném cho Liệu Vân Xuyên một ánh mắt ngươi được lời quá rồi còn gì.
- Hai mươi viên truyền thừa tinh thạch?
Tất cả mọi người ở đó mọi người đều đít một hơi khí lạnh, Vương Hạo này cũng dám đòi sao?
Phải biết rằng truyền thừa tinh thạch chính là gốc rễ bản mạng của phủ Tổng thống, thế lực khác muốn một viên cũng khó như lên trời, hiện tại Vương Hạo vừa mở miệng lại muốn hai mươi viên, đây xác định thực sư không phải đang nói đùa sao?
Tay Kiếm Thái Phong vuốt chòm râu, cười nói:
- Tiểu tử thối, ngươi nhất định phải lấy truyền thừa tinh thạch sao?
Cô Dương liền vội vàng kêu lên:
- Quá Phong tiền bối, nguyên soái đại nhân nói đùa thô, sao hắn có thể lấy truyền thừa tinh thạch!
- Dương tiểu tử, ngươi mới theo hắn bao lâu, dường như đã muốn giúp hắn.
Kiếm Thái Phong thất vọng lắc đầu.
Khuôn mặt Cô Dương tươi cười, vội vàng đi tới bên cạnh Vương Hạo, khẽ nói:
- Nguyên soái đại nhân, truyền thừa tinh thạch chính là bảo vật của Tổng thống, chỉ có tiến chứ không có ra, nếu ngươi muốn truyền thừa tinh thạch, như vậy bọn họ sẽ lập tức phát thông cáo từ bỏ quan hệ với Liệu Vân Xuyên, cho nên không lấy được truyền thừa tinh thạch này đâu, vẫn nên đổi thứ khác.
- Không thể nào?
Vương Hạo biểu thị bản thân rất nghi ngờ:
- Người này dù nói thế nào cũng là nhi tử của tổng thống, không đến mức nói từ bỏ liền từ bỏ như vậy chứ?
Cô Dương đè thấp giọng, nói:
- Nguyên soái đại nhân, phủ Tổng thống không phải chỏ có một mạch con cháu này, Liêu gia bọn họ có rất nhiều chi, nếu chi này đứt, sẽ có chi khác bổ sung, cho nên bọn họ căn bản không quan tâm đến một Liệu Vân Xuyên này.
Vương Hạo thất vọng lắc đầu:
- Thôi được, ta muốn ba chiếc phi thuyền Dũng Khí!
- Ba chiếc phi thuyền Dũng Khí?
Mọi người ở đây đều kinh ngạc kêu lên, người này cũng quá ác!
Cô Dương lôi kéo Vương Hạo:
- Nguyên soái đại nhân, ta nghe nói ban đầu ngươi vốn có một chiếc phi thuyền Dũng Khí, lần trước muốn một chiếc, hiện tại lại muốn ba chiếc, như vậy tổng cộng có năm chiếc, ngươi xác định ngươi có thể nuôi được năm chiếc sao?
Vương Hạo khoát tay áo:
- Không thành vấn đề, số tiền này chỉ là chút lòng thành.
Vẻ mặt Cô Dương nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu Vương Hạo lấy sự tự tin này ở đâu.
Hắn đã điều tra qua tình hình tài chính của Vương Hạo, tuy nắm giữ năm phần trăm cổ phần công ty Thiên Hỏa, nhưng năm phần trăm này cũng không phải năm phần trăm của thị trường súng ống đạn dược.
Phải biết rằng Thu gia bởi có thể hoàn toàn khống chế chợ súng ống đạn dược, lợi nhuận trên thị trường này của bọn họ chia làm hai.
Một là trung tâm kỹ thuật nghiên cứu cùng với dây chuyền sản xuất, hai là đường dây tiêu thụ.
Trung tâm kỹ thuật này chính là gốc rễ giúp Thu gia sống yên ổn, cũng nơi trọng điểm được chú ý, căn bản không cho phép xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, tuyệt đối phải nắm chắc trong tay.
Còn đường dây tiêu thụ, Thu gia lại không quá để ý, bọn họ sẽ lựa chọn tìm người bên ngoài tới xử lý, dần dần biến thành tại công ty Thiên Hỏa như hiện tại.
Giải thích đơn giản thì Thu gia sản xuất vũ khí, sau đó vận chuyển đến công ty Thiên Hỏa để tiêu thụ, Vương Hạo sẽ từ nơi này nhận được năm phần trăm lợi nhuận trong giá trị chênh lệch.
Năm phần trăm mang đến lợi nhuận này so với toàn bộ chợ súng ống đạn dược chắc chắn ngay cả một phần trăm cũng không sánh bằng, nếu không Thu gia cũng sẽ không thoải mái cho Vương Hạo gia nhập chợ súng ống đạn dược như vậy.
Nhưng số lợi nhuận chưa đến một phần trăm này vẫn dư dả nuôi một vạn binh sĩ vương bài và một chiếc phi thuyền Dũng Khí, về phần Vương Hạo mới thu mua truyền thông Trục Mộng, tiền kiếm được một năm chắc chắn cũng không đủ phí bảo dưỡng một ngày của phi thuyền Dũng Khí.
Cho nên hiện tại Vương Hạo đột nhiên nói muốn nuôi năm chiếc phi thuyền Dũng Khí, điều này khiến Cô Dương vô cùng khó hiểu, rốt cuộc Vương Hạo lấy sự tự tin này ở đâu.
- Ba chiếc phi thuyền Dũng Khí, này không tính là gì.
Kiếm Thái Phong khoát tay áo, rõ ràng căn bản coi loại phi thuyền này giống như món đồ chơi, không thèm để vào mắt.
- Khụ khụ…
Vừa dứt lời, Liệu Vân Xuyên lập tức bị sặc, trong lòng càng khóc không ra nước mắt, lẽ nào Kiếm Thái Phong này không có chút nghi ngờ gì sao? Cứ trực tiếp đổ vỏ lên đầu hắn như vậy sao?
Đồng thời, dường như Liệu Vân Xuyên cũng hơi hiểu rõ cảm nhận của Lý Vân Dương.
Hắn có thể khẳng định chắc chắn, kẻ giá họa cho hắn chính là Vương Hạo.
Sở dĩ Vương Hạo làm như vậy, nhất định là bởi hắn theo đuổi Hạ Vi Vi, kích thích thuộc tính bảo vệ vật sở hữu của hắn.
Nghĩ tới đây, Liệu Vân Xuyên xin thề đời này sẽ không bao giờ động đến nữ nhân bên người Vương Hạo nữa, hắn cũng không muốn giống như Lý Vân Dương, phải chịu cảnh hoa cúc tàn, trứng vỡ, mặt hủy dung…
- Liệu Vân Xuyên, tuy lần này ta giúp ngươi không bị Kiếm lão đầu hành hạ, nhưng cũng không cần cảm ơn ta.
Vương Hạo vỗ nhẹ vào vai Liệu Vân Xuyên, an ủi:
- Nhớ kỹ, sau khi trở về nhất định phải bỏ thói hư tật xấu trộm đồ này, về chuyện ngươi thích Lý Vân Dương, ta chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho ngươi.
- Phụt…
Vừa dứt lời, Liệu Vân Xuyên liền nghẹn một hơi, phun ra một búng máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, tại sao trên đời lạo có người vô liêm sỉ đến vậy, rõ ràng tất cả chuyện xấu đều do cậu ta làm, nhưng người bị vu oan hãm hại lại là hắn.
Đã thế, cái người vô sỉ này còn có thể bày ra bộ dạng ta vì muốn tốt cho ngươi, biểu tình ngươi không cần cảm ơn ta, thật là khiến người có loại cảm giác như vừa giẫm phải phân chó.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thành công lấy trộm Thự Quang, thu được 20 vạn điểm phản diện.
20 vạn điểm phản diện!
Ánh mắt Vương Hạo lập tức bừng sáng, hóa ra lấy trộm nảo bối của lão quái vật lại có thể kiếm lời nhiều như vậy, so với việc đánh đánh giết giết kia còn dễ dàng hơn nhiều.
- Kiếm lão đầu, ba chiếc phi thuyền Dũng Khí của ta ngươi nhớ gửi sang cho ta, ta còn có việc, xin đi trước.
Vương Hạo vẫy vẫy tay, lôi kéo bàn tay nhỉ bé của Hương Hương đi ra ngoài.
Sau khi Vương Hạo đi ra, chỉ thấy trên bầu trời có một chiếc phi thuyền vũ trụ cực kỳ khổng lồ, đây chính là chiếc chiến hạm Dũng Khí trước kia của hắn.
- Lão đại, ngươi không có việc gì, thật quá tốt! !
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đón nhận niềm vui bất ngờ, ngồi trên một chiếc phi thuyền nhỏ đi đến sơn trang Thiên Kiếm.
Vương Hạo gật đầu, vẫy tay với Cô Dương ở phía sau:
- Chúng ta đi thôi!
Tiền Vạn Dương vội vàng kéo Vương Hạo lên, khẽ nói:
- Lão đại, ta nhận được tin tức, Quân bộ phái ra sáu chiếc chiến hạm Dũng Khí, mang theo hai vạn cơ giáo cấp ba, chuẩn bị đánh úp bất ngờ chúng ta ở trong không gian.
- Tin tức từ đâu?
Vương Hạo mặt lạnh hỏi.
Trần Diệu liền vội vàng nói:
- Lão đại hẳn còn nhớ đồng hương ở địa cầu của ngươi chứ, chính là Trác Siêu ở Đại học Tây Hoa phân viện thứ ba? Hắn chính là một trong những chiến sĩ cơ giáp tham gia hành động đánh úp bất ngờ này.
Vương Hạo gật đầu, thảo nào hắn ở đây mấy ngày, đều không nhìn thấy bóng dáng của Quân bộ, hóa ra là muốn khai chiến với hắn ở trong không gian.
- Nguyên soái đại nhân, hiện tại phải làm gì?
Cô Dương hỏi.
Vương Hạo cười lạnh, nếu Quân bộ muốn chơi, vậy hắn liền cố gắng chơi đùa với mấy tên nhóc này một chút, xem đến cuối cùng ai mới là người cười…