Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 319: Chương 319: Lý Tưởng Vĩ Đại.




Trong phòng bếp của sơn trang Thiên Kiếm.

Một đám đầu bếp khẩn trương nhìn Hương Hương cầm một miếng thịt mảnh bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai.

- Thịt làm thời gian quá dài, vị có chút dai, lúc ăn có chút cứng, không non, 80 điểm.

Hương Hương phê bình một chút, sau đó nhanh chóng ăn xong một bàn xào thịt lăn trước mặt.

Nghe xong, các đầu bếp vội vàng nhớ kĩ tất cả những lời Hương Hương vừa nói.

Trong mấy ngày nay, bọn họ kinh ngạc phát hiện tiểu tử ăn vặt này không chỉ có thể ăn, còn rất biết ăn.

Đặc biệt đầu lưỡi của nàng còn có thể nhận ra sự biến hóa của các loại nguyên liệu trong lúc nấu ăn.

Khiến bọn họ ở trong mấy ngày ngắn ngủi nhận ra sự thiếu sót của bản thân, tài nấu nướng có sự bay vọt về chất.

Đương nhiên trong mấy ngày ở chung này, các vị đầu bếp đều rất thích tiểu nha đầu Hương Hương này.

Bởi vì tuy tiểu nha đầu này khẩu vị rất sành, nhưng không hề kén ăn, chỉ cần làm ra, đảm bảo sẽ không lãng phí, tất cả đều ăn hết.

Phải biết rằng đối với những chuyên gia ẩm thực, ăn phải thức ăn mà bản thân không hài lòng, bình thường chỉ ăn một miếng thôi, họ đã khinh thường không ăn tiếp có người còn trực tiếp nôn ra. Điều này gây tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của bọn họ.

Nhưng người ăn hết sạch như Hương Hương, thái độ cũng không hề chê trách, khiến trong lòng bọn họ có loại cảm xúc cảm động không nói nên lời.

Lúc này, Kiếm Thái Phong cùng nhiều người khác đã nhanh chóng đi đến.

Thấy thế, các đầu bếp lền lập tức bước lên phía trước hành lễ:

- Chào Kiếm tiền bối, gia chủ, Dương thiếu gia, các vị thiếu gia, tiểu thư…

Cô Kiếm gật đầu, hỏi:

- Ta hỏi các ngươi, vừa nãy vị Hương Hương cô nương này có rời đi không?

Vẻ mặt các đầu bếp mờ mịt lắc đầu, biểu thị không có.

- Thấy chưa!

Ánh mắt Vương Hạo khiêu khích nhìn Liệu Vân Xuyên.

- Chuyện này theo chúng ta thấy căn bản không có quan hệ với Hương Hương.

Liệu Vân Xuyên thản nhiên nói:

- Vương Hạo có liên quan đến chuyện này hay không vẫn cần điều tra xong mới biết được. Hơn nữa, ai cũng biết ngươi có một con thỏ ở không gian Thứ Nguyên, nếu ngươi để con thỏ này đi trộm Thự Quang, căn bản là chuyện thần không biết quỷ không hay.

Tiểu Bạch đứng trên vai Vương Hạo, tay chống nạnh, hầm hừ nói:

- Thỏ bảo bảo ta vừa nãy vẫn luôn cùng Vương Hạo ở bên ngoài đại sát bốn phương, con mắt nào của ngươi nhìn thấy thỏ bảo bảo ta trộm đồ.

- …

Tất cả mọi người ở đó lập tức trở nên yên tĩnh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Bạch.

Nói chuyện!

Con thỏ này lại còn có thể nói chuyện?

Lẽ nào đây là một con thần thú?

Kiếm Thái Phong cũng tò mò nhìn Tiểu Bạch, phát hiện con thỏ này không chỉ có thể nói chuyện, còn có chiến lực cũng ở trình độ tiêu chuẩn Vũ Tông, căn bản không thuộc về thần thú.

Hai người Lăng Tiêu và Cô Dương đảo mắt, quả nhiên không hổ danh là thỏ do Vương Hạo nuôi, tất cả đều biết cách làm trò.

Rõ ràng là bọn họ đánh cắp Thự Quang, nhưng cuối cùng lại có thể bày ra bộ dạng của người bị hại.

Phẩm hạnh chơi xấu như vậy, thật sự không có ai có thể sánh bằng.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ý của ngươi là, chắc chắn là ta lấy Thự Quang này?

Liệu Vân Xuyên vô tội nhún vai:

- Ta cũng không nói như vậy, chỉ là ngươi là người tình nghi lớn nhất.

- Vì sao Vương Hạo là người tình nghi lớn nhất?

Có người hỏi.

Liệu Vân Xuyên tự tin cười nói:

- Sơn trang Thiên Kiếm vừa rồi bị mấy chục vạn đại quân bao vây chặt chẽ, căn bản không có khả năng có ai có thể tiến lên hoặc ra ngoài. Chúng ta đều biết Thự Quang là bảo bối của Kiếm tiền bối, cho nên dù có cho chúng ta mười lá gan, chúng ta cũng không dám lấy trộm, nhưng Vương Hạo lại là một kẻ to gan lớn mật, hoàn toàn có khả năng đi trộm Thự Quang này.

Vừa dứt lời, ánh mắt Kiếm Thái Phong cũng rơi vào người Vương Hạo, lời nói của Liệu Vân Xuyên cũng có căn cứ.

Với uy nghiêm hiện giờ của hắn, thật sự không có ai dám tới nhổ râu cọp của hắn.

Nếu quả thật có ai dám đi lấy trộm Thự Quang, như vậy cũng ở trong tình huống không biết đến thân phận của hắn.

Nhưng vừa nãy bên ngoài bị vây chật như nêm cối, rõ ràng không có khả năng có người ngoài tiến vào, cho nên khả năng người ngoài đi vào trộm bảo vật cơ bản bị loại bỏ.

Trong sơn trang Thiên Kiếm, ai ai cũng biết đến thân phận của hắn, không có khả năng có người dám động thủ.

Đương nhiên trong những người này chắc chắn không bao gồm Vương Hạo, bởi tiểu tử này không chỉ giảo hoạt, còn to gan lớn mật, thật sự có khả năng hắn chính là người lấy trộm Thự Quang.

- Dừng!

Vương Hạo bĩu môi khinh thường:

- Dựa theo loại logic này của ngươi, ta thấy người tình nghi lớn nhất phải là ngươi.

- Ta!

Liệu Vân Xuyên chỉ mình, thất thanh cười nói:

- Liệu Vân Xuyên ta cây ngay không sợ chết đứng, ngươi có bản lĩnh nói thử xem, vì sao ta lại trở thành người tình nghi lớn nhất.

Hai mắt Vương Hạo lẳng lơ, hàm chứa tình ý nhìn thẳng vào Hạ Vi Vi:

- Vừa nãy Tiểu Vi Vi nhà ta từ chối đề nghị trở thành người yêu của ngươi, đồng thời còn thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, cho nên ngươi liền ghi hận trong lòng, giá họa cho ta.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức ồ lên.

- Ta không có nghe nhầm đi?

- Tiểu công chúa của Hạ gia lại thích Vương Hạo sao?

- Bọn họ bắt đầu từ khi nào?

- Nói như vậy, không phải Vương Hạo phát tài rồi sao?

- Mẹ nó, có công ty Thiên Hỏa, Dược Tề Công Hội bảo bọc còn không tính, hiện giờ Kiếm tiền bối cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, không ngờ hắn còn có thể trở thành rể hiền của Hạ gia, sau này ai dám động đến hắn?

- …

Hiện tại ngay cả tâm tư muốn chết Hạ Vi Vi cũng có, nàng nói như thế chỉ vì muốn Liệu Vân Xuyên không dây dưa với nàng nữa, nhưng tên khốn kiếp Vương Hạo này lại dám công khai chuyện này.

Nếu bị truyền đi, chẳng may bị đồn thành sự thật thì phải làm thế nào?

- Vi Vi, ngươi có muốn đi lên giải thích một chút hay không?

Nhạc Huyên quan tâm nói.

Hạ Vi Vi cắn răng nanh, hầm hừ nói:

- Giải thích thế nào? Nói không phải, Liệu Vân Xuyên giống như bẫy dính chuột kia sẽ lại lập tức quấn lấy ta!

Tuyết Thiên Cầm thở dài:

- Ta cảm giác vẫn không cần giải thích, cứ để thời gian vùi lấp hết mọi thứ.

Nhạc Huyên suy nghĩ một lát:

- Nhưng cứ để tin tức truyền đi như vậy, nói chung vẫn có sự ảnh hưởng không tốt với danh tiếng của Vi Vi?

Hạ Vi Vi phồng má, hừ hừ, nói:

- Bản tiểu thư cũng không dự định lập gia đình, danh tiếng có tác dụng gì, hơn nữa, nhân cơ hội này, sau này cứ dùng tên tuổi của Vương Hạo để gây chuyện thị phi ở bên ngoài.

Mí mắt của Tuyết Thiên Cầm run lên, thử thăm dò hỏi:

- Vi Vi, ngươi sẽ không thật sự định thực hiện cái lí tưởng vĩ đại kia của ngươi chứ?

Hạ Vi Vi nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ, vẻ mặt thành thật nói:

- Không sai, bản tiểu thư nhất định sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hai người các ngươi cũng nằm trong bản danh sách hậu cung ba nghìn của bản tiểu thư.

Hai người Nhạc Huyên và Tuyết Thiên Cầm liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được hai chữ cạn lời.

Các nàng thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Hạ Vi Vi lại có loại suy nghĩ đáng sợ như này.

Nhưng nghĩ tới Hạ Vi Vi không có công cụ gây án, các nàng cũng không có gì phải sợ, coi như là biểu hiện của những người bạn thân với nhau.

- Vương Hạo, ngươi đừng vội nói hươu nói vượn, ta đường đường là nhi tử của tổng thống, đôi mắt sao có thể hẹp hòi như vậy.

Liệu Vân Xuyên hừ lạnh một tiếng.

Vương Hạo giọng điệu khó chịu nói:

- Ai u, nhi tử của tổng thống thì sao? Ai quy định nhi tử của tổng thống thì không thể là tiểu nhân?

- Ngươi…

Sắc mặt của Liệu Vân Xuyên tái xanh.

- Đều câm miệng cho lão phu.

Kiếm Thái Phong hừ lạnh một tiếng:

- Lão phu nói lần cuối, chỉ cần trả lại Thự Quang, lão phu có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu để lão phu điều tra ra, như vậy đừng trách lão phu không khách khí.

Trong khi nói chuyện, một uy áp khủng khiếp bao trùm tất cả mọi người ở đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.