Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 318: Chương 318: Mục Tiêu Phấn Đấu.




Sơn trang Thiên Kiếm.

Ba cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Tuyết Thiên Cầm đứng trên nóc của một tòa nhà, bị tư thái vô địch của Vương Hạo dọa cho thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Tuy các nàng biết Vương Hạo rất lợi hại, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ lợi hại đến mức độ này, đây quả thực là năng lực siêu phàm thoát ra khỏi phạm vi năng lực nhân loại!

- Vi Vi, ta thấy có vẻ ngươi không thể báo thù được rồi.

Nhạc Huyên ngơ ngác nói.

Sau khi Hạ Vi Vi bị Vương Hạo đùa giỡn, liền lập tức đi tìm nàng và Tuyết Thiên Cầm, hi vọng hai người bọn họ có thể báo thù cùng nàng.

Có thể tưởng tượng với loại lực chiến dũng mạnh như Vương Hạo, cùng với phẩm hạn cá tính vô sỉ đến cùng cực, nếu các nàng quyết định đi, như vậy trăm phần trăm sẽ bị bắt vào gian phòng nhỏ làm mấy chuyện xấu hổ thẹn thùng, sau đó cả người lẫn xương đều bị ăn sạch.

Cho nên, suy nghĩ vì an toàn của mình, vẫn nên rời xa cái tên lưu manh này thì hơn.

- Vi Vi, sau này cứ cách xa Vương Hạo một chút!

Tuyết Thiên Cầm thoải mái nói, xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Vi Vi.

- Ta, ta…

Hạ Vi Vi quệt miệng, vẻ mặt không phục.

Đặc biệt lúc nghĩ đến Vương Hạo kéo áo nàng, nhìn nội y của nàng, còn nói nàng ngực nhỏ, cái này đủ khiến nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Nàng ngực nhỏ thì sao?

Dù sao năm nay nàng mới mười bảy tuổi, còn có không gian phát dục rất lớn được chưa, tên đại sắc lang này dựa vào cái gì để kết luận như vậy.

Nhưng, vừa nhìn thấy phong thái vô địch, đại sát bốn phương của Vương Hạo, Hạ Vi Vi lập tức sẽ mất hết tinh thần.

Này khẳng định đánh không nổi, mắng cũng mắng không nổi cái tên lưu manh này, điều duy nhất có thể làm là giả vờ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ tới đây, Hạ Vi Vi càng cảm thấy ủy khuất, mắt hạnh rưng rưng, rốt cuộc kiếp trước nàng đã tạo nên nghiệt gì, nên đời này mới gặp phải loại lưu manh toàn diện này đè nặng lên nàng!

Lúc này, các công tử, đại tiểu thư của các thế lực lớn cũng sợ đến choáng váng.

Đồng thời, trong lòng tất cả bọn họ đều phát ra một âm thanh bi thương, vì sao bọn họ lại sinh ra cùng một thời đại với loại yêu nghiệt này?

Nếu Vương Hạo chỉ có chiến lực vô song, thì thật ra bọn họ cũng sẽ không đến mức quá mức bi ai, dù sao bọn họ đều là người nối nghiệp của các thế lực lớn, thủ hạ cùng tiểu đệ ít nhất cũng lên đến ngàn vạn.

Một người đánh không nổi cũng không sao, một đám người cũng không thành vấn đề!

Nhưng kết quả thì sao, Vương Hạo lại có thể không màng đến ưu thế về nhân số, một thân một mình chiến đấu với ba mươi vạn nhân mã, loại yêu quái này thật sự có thể xem là người sao?

- Ai, hạ lệnh lui binh!

Liệu Vân Xuyên bất đắc dĩ thở dài. Tuy trong lòng vô cùng không cam lòng, nhưng Vương Hạo là loại càng đánh càng hăng, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không chỉ có không kiếm được lợi ích, còn bị hao binh tổn tướng nhiều hơn.

Đã như vậy, nếu nhanh chóng lui binh, tổn thất tối thiểu vẫn không tính quá lớn, dù sao ba mươi vạn Vũ Tông này cũng không phải ở trên trời rơi xuống.

Khi trận đại chiến kinh thế ở bên ngoài thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, trên tường ở đại sảnh tiếp khách của sơn trang Thiên Kiếm xuất hiện một con nhện nhỏ.

Lúc này, con nhện nhỏ dùng tốc độ cực nhanh, vọt tới trước súng tự động Thự Quang, há mồm nuốt trọn Thự Quang, sau đó không dừng lại, nhanh chân bỏ chạy.

- Thùng thùng thùng thùng…

Đúng lúc này, tiếng trống lui binh vang lên.

Nghe tiếng trống, trên khuôn mặt hoảng sợ của mấy chục vạn người Vũ Tông rốt cuộc cũng thoáng lộ ra sự giải thoát.

Không giao chiến chính diện với Vương Hạo, ai cũng không biết trong lòng bọn họ phải nhận áp lực lớn tới mức nào, bởi vì loại áp lực bất cứ lúc nào cũng có thể chết không toàn mạng này, thật sự không phải người nào cũng có thể thừa nhận.

Nhìn thấy từng Vũ Tông nhanh chóng lùi về phía sau, Vương Hạo cũng không đi truy kích, cau mày, tự suy nghĩ một chút vấn đề.

Hắn cảm giác phương pháp giết người để thu được điểm phản diện này, căn bản không hợp với hắn.

Sau khoảng thời gian giết chóc dài như vậy, cũng chỉ thu được năm vạn điểm phản diện.

Hơn nữa không khí đẫm máu này thật sự quá gay mũi, ngửi thôi cũng cảm giác buồn nôn, thật sự không thích hợp với hắn.

- Xem ra, phản diện cũng phân ra năm bảy loại, loại phản diện giống như đồ tể này chỉ tương đương với nông dân, ra lực nhiều nhưng không kiếm được bao nhiêu; nhưng làm phản diện như lão hồ ly ngồi phía sau màn lại tương đương với nhân sĩ thành công, mỗi ngày ngồi phòng làm việc đùa giỡn thư kí nhỏ, còn kiếm được rất nhiều tiền lời.

Hai mắt Vương Hạo lóe ra ánh sáng phấn đấu, hắn quyết định, sau này nhất định phải làm nhân sĩ thành công, không, là lão hồ ly thành công.

- Ha ha, tiểu tử này giỏi, chỉ dựa vào một trận đánh ngày hôm nay của ngươi, cũng đủ để lưu danh trong sử sách của Nhân tộc.

Kiếm Thái Phong từ trên không trung hạ xuống bên cạnh Vương Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi.

Trong sinh mạng dài dằng dặc của hắn, trừ lúc hắn tự tìm niềm vui, bất kỳ vật gì trên thế gian này đều không thể khiến nội tâm của hắn dậy lên sóng lớn.

Nhưng từ khi quen biết tiểu tử Vương Hạo này, hắn phát hiện mình đột nhiên sinh ra hứng thú rất lớn đối với tên tiểu tử này.

Bất kể là phẩm hạnh cá tính này, hay trí khôn vặt nhanh nhẹn, hoặc là chiến lực cực mạnh, tất cả đều vượt ngoài dự đoán của hắn.

- Kiếm lão đầu, ngươi có thời gian đứng đây luyện công phu nói nhảm, còn không bằng đưa Minh Quang Giáp cho ta.

Vương Hạo bĩu môi.

- Ha ha, tiểu tử này ngươi thật đúng là không thèm khách khí.

Kiếm Thái Phong không hề tức giận, tay phất một cái, Minh Quang Giáp bay ra từ sơn trang Thiên Kiếm.

Sau khi Minh Quang Giáp tới tay, sắc mặt Kiếm Thái Phong lập tức âm trầm, mây đen lập tức bao trùm toàn bộ thiên địa, mặt đất rung động kịch liệt, từng vết nứt dữ tợn khiến đất đá văng tung tóe trên mặt đất.

- Này, Kiếm lão đầu, nếu ngươi không muốn cho ta thì nói rõ ra, không cần dùng biện pháp giết người diệt khẩu!

Vương Hạo quát to, nhưng trong lòng lại bị chấn động kinh ngạc, đây là thực lực của lão quái vật trong truyền thuyết sao?

Một ý niệm, lại có thể khiến cả thiên địa biến sắc.

- Minh Quang Giáp cho ngươi…

Kiếm Thái Phong ném Minh Quang Giáp cho Vương Hạo, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Là ai cầm Thự Quang đi, lão phu cho ngươi thời gian tự giao ra, nếu không chờ đến lúc lão phu tìm ra, cũng đừng trách lão phu.

Hai người Lăng Tiêu, Cô Dương lập tức ngẩng đầu nhìn trời, vô tội, biểu thị mình không biết.

Trong lòng lại nở nụ cười khổ, đường đường là đại nguyên soái, lại có thể thật sự làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó này.

- Kiếm lão đầu, Thự Quang của ngươi mất rồi sao?

Vẻ mặt Vương Hạo tò mò hỏi.

Kiếm Thái Phong gật đầu, sắc mặt thâm trầm nói:

- Trước khi ngươi đại chiến, lão phu vẫn nhìn thấy Thự Quang, nhưng sau khi ngươi đại chiến xong, Thự Quang liền biến mất, cho nên tất cả mọi người ở chỗ này, trừ ngươi ra, những người khác đều là kẻ tình nghi.

Lăng Tiêu đảo mắt, hắn thật sự rất muốn tiến lên nói với Kiếm Thái Phong, người ngươi loại bỏ không có tình nghi này, hết lần này tới lần khác chính là đạo tặc vô sỉ mà ngươi muốn tìm.

- Kiếm tiền bối, lời này ngươi nói sai rồi.

Liệu Vân Xuyên đi tới.

- Vương Hạo có thể loại bỏ khỏi kẻ tình nghi, nhưng ngài đừng quên, còn có một kẻ trộm tái phạm cùng Vương Hạo, người này cũng không có ở hiện trường.

Đôi lông mày trắng của Kiếm Thái Phong nhăn lại, hắn đương nhiên biết Liệu Vân Xuyên đang nói đến Hương Hương, nhưng hắn thật sự không muốn tin tưởng rằng tiểu nữ sinh tràn đầy sức sống thanh xuân này sẽ làm ra loại chuyện này.

- Phải hay không, chúng ta cứ đi nhìn xem sẽ biết.

Vương Hạo nhún vai, sau đó dẫn đầu đi về phía phòng bếp.

Không sai, chính là phòng bếp!

Từ khi vị Bá Vương Thao Thiết này dựa vào mũi tìm được phòng bếp của sơn trang Thiên Kiếm, ban ngày vẫn đi dạo bên trong, tìm kiếm đồ ăn ngon, chỉ có buổi tối mới quay về đi ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.