- Ngươi cho ta ăn cái thứ gì. . .?
Sắc mặt Lý Vân Dương đỏ lên, cảm giác nơi bụng dường như sắp nổ tung vậy.
Quách Vũ Hiên khẽ cười nói:
- Đây là những thứ tốt mà tuyển thủ dự thi của Diệu Thiên Liên bang bị ngươi đánh bại, kêu ta chuẩn bị cho ngươi, tên gọi Hoan Lạc thảo.
- Hoan Lạc thảo!
Sắc mặt Lý Vân Dương đại biến. Loại dược thảo này hắn đã nghe qua, là thuốc chủ yếu của mị dược, tuy rằng hiệu quả không mạnh như mị dược, nhưng hiệu quả lại giống nhau. Nếu không kịp thời phát tiết ra ngoài, thế nào cũng phải bị nóng chết.
Quách Vũ Hiên lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Lý Vân Dương, người ta cũng nói phàm chuyện gì đều phải để lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện, nhưng ngươi ngặt nỗi xuất thủ ác như vậy, khiến cho mọi người đều không vui, đây là báo ứng a!
- Ngươi. . .
Thân thể Lý Vân Dương nóng lên, một đám lửa thiêu đốt ở ngực.
Hự hự. . .
Ngay vào lúc Quách Vũ Hiên đang gương mặt đắc ý, một đạo âm thanh xé gió lên.
Không còn kịp suy tư nữa, dưới chân Quách Vũ Hiên vừa di chuyển, một viên đạn chợt lóe lên từ hai má, máu tươi cũng trong nháy mắt bắn ra.
Nhưng không đợi Quách Vũ Hiên kịp phản ứng, Hạ Vi Vi đã vọt tới trước mặt của hắn, cự kiếm trong tay lấy thế bài sơn đảo hải đánh tới.
- Con mẹ nó!
Quách Vũ Hiên phát ra tiếng thô tục, rút trường kiếm của mình nghênh địch.
Leng keng. . .
Hai kiếm va chạm, hỏa hoa bắn ra bốn phía, thanh âm chói tai vang lên giữa khu rừng.
Sắc mặt Quách Vũ Hiên đại biến, cánh tay run rẩy lợi hại, dường như sự tập kích này không phải là người, mà là một ngọn núi lớn.
Đoàng. . .
Trong phút chốc, Quách Vũ Hiên tan tác, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng ngay khi Quách Vũ Hiên dự tính thừa dịp thời cơ nhanh chóng bay ra ngoài rời đi, một cổ khí thấy lạnh cả người lần nữa xông lên đầu.
-Đợi đợi đã. . .
Quách Vũ Hiên luôn miệng kêu lên:
- Ta đầu hàng!
Vừa dứt lời, cổ hàn ý ấy biến mất trong nháy mắt , dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện vậy.
Quách Vũ Hiên rơi xuống đất, nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm giác mình dường như đi một lượt từ Quỷ Môn quan. Sự liên kích kinh khủng kia khiến cho hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
- Đàng hoàng một chút, giao điểm số ra đây.
Hạ Vi Vi khiêng cự kiếm đi tới trước mặt Quách Vũ Hiên.
Quách Vũ Hiên cười khổ một tiếng, ngoan ngoãn giao ra điểm số.
Nói thật hắn cũng không muốn giao, nhưng hắn là Khống Yêu sư, không có yêu thú ở bên cạnh bảo vệ, chiến lực ít nhất hao tổn sáu thành.
Huống chi, người công kích hắn không có một người nào là nhân vật đơn giản, cho nên ngoại trừ nghe lời, hắn bây giờ không có những đường khác có thể đi.
- Nhìn về phần anh ngoan ngoãn như vậy, chúng tôi sẽ không đào thải anh nữa, anh đi đi!
Hạ Vi Vi phất tay áo, vác cự kiếm xoay người rời đi.
Quách Vũ Hiên gương mặt như trong mộng, hắn đây là phải cảm tạ Hạ Vi Vi, hay là hận Hạ Vi Vi chứ!?
Cuộc so tài này cũng sắp kết thúc rồi, cho dù hắn có thể tiếp tục thi đấu, nhưng phải đến địa phương nào tìm điểm số chứ!?
Tuy nhiên, sau khi Quách Vũ Hiên quay đầu thấy hai tròng mắt Lý Vân Dương đỏ lên, tâm tình trong nháy mắt thư thái rất nhiều, ít nhất xem như giúp người bạn nhỏ của Diệu Thiên Liên bang báo thù.
Hơn nữa với thân phận của hắn, sau khi trở về có được Thần Long Huyết Tẩy lễ hoàn toàn không có vấn đề, dù sao Thần Long không chỉ một, Diệu Thiên Liên bang bọn họ cũng có.
Lúc này, Lý Vân Dương cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp khởi động truyền tống thủ hoàn.
Khi Lý Vân Dương trở về, một 'Cô gái nhỏ' thẹn thùng đi tới trước mặt của hắn.
Lý Vân Dương vội vàng ngăn cản:
- Cô nương dừng bước, tại hạ bị trúng phải Hoan Lạc thảo, cô hay là cách xa tại hạ xa một chút, phòng ngừa tại hạ không khống chế nổi chính mình.
Cô gái nhỏ đỏ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thẹn thùng nói:
- Ta tên là Khố Khắc Lạp, là một nhân viên y tế, giúp anh trị liệu là chuyện thuộc bổn phận. Anh yên tâm tôi dùng tay là được rồi.
Lý Vân Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng của Khố Khắc Lạp, hít thở biến thành vô cùng ồ ồ, nội tâm của hắn nói cho hắn biết phải cự tuyệt, nhưng thân thể lại nói cho hắn biết đã không chịu nổi.
Xa xa, Trần Diệu cười hỏi:
- Tiền Vạn Dương, anh chừng nào thì sửa lại cái tên Khố Lạp hả!?
Tiền Vạn Dương run lên một cái:
- Đây chính là cái tên mà bản thân người ta nguyện ý đổi, chuyện không liên quan đến tôi, đồng thời cô ta còn nói rất là yêu thích Lý Vân Dương.
- Ai nha, má ơi!
Trần Diệu cũng rùng mình một cái:
- Xem ra Lý Vân Dương lần này sẽ bị sống sờ sờ bẻ cong queo a!
- Có bẻ cong queo hay không không biết, nhưng chúng ta phải chúc bọn họ hạnh phúc.
Tiền Vạn Dương nhìn theo Lý Vân Dương bị Khố Khắc Lạp dùng sức mạnh dìu đi, cầu nguyện trong lòng Lý Vân Dương bị đả kích lần này có thể đứng vững, nếu không bọn họ sau này sẽ ít đi rất nhiều lạc thú.
Lời nói vừa xong, Trần Diệu chợt rùng mình một cái, hình ảnh này quá đẹp, khiến cho hắn thực tế không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
. .
Đường biên giới.
Trong vũ trụ đen như mực, thỉnh thoảng sáng lên từng đạo ánh lửa.
Ba chiếc phi thuyền vũ trụ lớn vô cùng đang chậm rãi tiến lên, mà chiến hạm Dũng Khí hào đỉnh cấp của Tinh Tế Liên bang ngay cả một phần ba người ta cũng chưa tới.
Về phần sự phố chế pháo đạn, vậy thì càng không thể so sánh cùng một cấp bậc.
Đây là hàng không mẫu hạm bọc thép của Ám Tinh linh tộc, cao hơn một cấp bậc so với chiến hạm Dũng Khí hào.
Tuy nhiên, đối mặt loại đối thủ cường đại như thế, hai đại liên bang minh quân hoàn toàn không có ý tứ sợ hãi, vẫn dùng Tiểu Mễ Gia súng trường tiến hành phản kích đối với hàng không mẫu hạm bọc thép.
Bên trong một chiếc chiến hạm Dũng Khí hào.
Quan Anh Kiệt sắc mặt bình tĩnh quan sát đến hàng không mẫu hạm bọc thép, nhẹ giọng nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, dùng tất cả hỏa lực công kích phần đuôi của hàng không mẫu hạm bọc thép, chỗ ấy phải là yếu điểm của tấm chắn năng lượng.
- Vâng, Nguyên soái!
Binh lính lĩnh mệnh nhanh chóng đi truyền đạt.
Chỉ chốc lát, tất cả pháo trên chiến hạm của hai đại liên bang đều nhắm ngay phần đuôi của hàng không mẫu hạm bọc thép.
Ầm ầm!
Khi từng viên đạo đạn rơi xuống như mưa, tiếng nổ thật to vang triệt toàn bộ chiến trường.
Mà tấm chắn năng lượng bền chắc không thể phá được của hàng không mẫu hạm bọc thép, từ phần đuôi bắt đầu bị phá tan ra trong nháy mắt, bị đánh ra một cái lỗ to lớn.
Thấy tình cảnh này, binh sĩ hai đại liên bang trước mắt tất cả đều sáng ngời, sau đó không cần hạ mệnh lệnh xung phong, lập tức phóng đi về phía hàng không mẫu hạm bọc thép.
- Hô hô. . .
Quan Anh Kiệt thở dài một hơi thật sâu, đánh nhiều ngày như vậy, bị địch nhân đẩy vào mấy trăm năm ánh sáng, rốt cuộc tìm được thủ đoạn đối phó hàng không mẫu hạm bọc thép rồi.
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân đánh ra, thu phục trở về lãnh địa bị mất cho ta.
Quan Anh Kiệt vội vàng hạ lệnh, ông ta nói gì cũng phải muốn trước khi Ám Tinh linh tộc tu bổ nhược điểm tự thân, chiến tuyến lần nữa đẩy đi trở về.
- Dạ!
Binh lính vội vàng đi truyện đạt mệnh lệnh.
Mà sau khi Quan Anh Kiệt hạ lệnh toàn quân đánh ra, nhân vật cao tầng của hai đại liên bang lại không có một chút vui vẻ, ngược lại tất cả đều lửa giận ngút trời.
Bởi vì bọn họ vừa rồi nhận được một tin tức, nói rằng dám dị tộc trong Dị Tộc tinh hệ không ngờ lại bắt đầu điều binh khiển tướng, muốn thừa dịp lúc bọn họ toàn lực chống đỡ Ám Tinh linh tộc, thừa dịp cháy nhà hôi của.
- Một đám dị tộc sức chiến đấu cao nhất chỉ có Võ vương cũng dám lật trời.
- Bảo tiểu bối mang binh đi diệt bọn người kia đi, vừa dịp tăng cường năng lực tác chiến của tiểu bối.
- Đúng vậy, đợi sau khi cuộc tranh tài lần này kết thúc, cấp cho bọn tiểu bối này một số binh mã, bảo bọn chúng đi nói cho dị tộc biết, Nhân tộc không thể xâm phạm.
- Lần này nhất định phải diệt mấy chủng tộc bọn họ, để cho bọn họ biết được lợi hại.
- Đưa ra chỉ tiêu nhiệm vụ cho tiểu bối, lần này vào dị tộc, ít nhất cần phải tiêu diệt chín phần mười.
- Đồng ý!
- Đồng ý!
. . .