Minh Thần tinh.
Đám thiếu niên tiếp tục cử hành tranh tài.
Bên trong lâm hải âm u, gió mát thổi lên, bóng cây lắc lư!
Bốn cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Tuyết Thiên Cầm, Mạch Manh Manh đứng trên một cây đại thụ, quan sát đến bốn phía, tìm mục tiêu hạ thủ.
- Vi Vi, chúng ta bây giờ còn kịp sao?
Nhạc Huyên có chút lo lắng hỏi.
Vốn dĩ các cô dự tính giao tất cả điểm số cho Mạch Manh Manh, để cô ấy làm vị trí đệ nhất đi sử dụng Thần Long Huyết Tẩy lễ.
Nhưng bởi vì có sự xuất hiện của hai tên biến thái Lý Vân Dương, Quách Vũ Hiên, gây nên bốn người các cô liên thủ, điểm số vẫn không đuổi kịp.
Hiện tại mắt nhìn thời gian sắp đến rồi, thực tế khiến cho người ta nóng nảy.
Hạ Vi Vi nhíu mày:
- Nếu quả như thật sự không kịp, vậy cũng chỉ có thể đi tìm Long gia gia yêu cầu thôi.
Trong lòngTuyết Thiên Cầm mặc niệm ba phút vì Thần Long, bị bà cô nhỏ này dòm trúng rồi, coi như là Thần Long gặp vận đen tám đời.
Vèo. . . oo!. . .
Đột nhiên, một đạo âm thanh xé gió lên, từ xa nhìn lại, chỉ thấy Lý Vân Dương đang cấp tốc nhảy lên ngay giữa khu rừng.
Hai mắt Hạ Vi Vi tỏa sáng, đè thấp giọng nói:
- Chờ một chút Nhạc Huyên đánh lén Lý Vân Dương, nếu không thành công thì tớ lập tức xông lên trước trực tiếp khai chiến. Còn Thiên Cầm ở bên cạnh tìm thời cơ, về phần Manh Manh cô lại vô dụng rồi.
Nghe vậy, Mạch Manh Manh đầy cõi lòng kỳ vọng thõng xuống, cúi cái đầu nhỏ bé, tuy rằng cô ta là Độc sư, chỉ cần cho cô thời gian độc chết tất cả tuyển thủ dự thi không hề có một chút vấn đề.
Nhưng đối với Lý Vân Dương tu luyện Thiên Địa Thăng Long quyết, không sợ độc mà nói, thật đúng là một chút lực sát thương cũng không có.
Nhạc Huyên có chút không đành lòng:
- Vi Vi, Lý Vân Dương này đã đủ thảm rồi, chúng ta cũng không cần ra tay với hắn ta nữa.
Hạ Vi Vi nguýt mắt Nhạc Huyên một cái:
- Hắn thảm, đó là do Vương Hạo tạo nghiệt, có quan hệ gì với chúng ta đâu. Hơn nữa ai kêu điểm số trên người Lý Vân Dương nhiều nhất, không giết loại lợn thịt này, chúng ta đào thải không có gì, nhưng Manh Manh làm sao bây giờ?
Mạch Manh Manh liên tục gật cái đầu nhỏ, bày tỏ chính là đạo lý này.
Nhạc Huyên lắc đầu, móc ra súng ổ quay nhắm ngay Lý Vân Dương đang nhanh chóng di động.
- Hơ hợ...!
Tuyết Thiên Cầm ấn súng của Nhạc Huyên xuống:
- Nghe kìa!
Ba cô gái nhíu lông mày, nhanh chóng cảnh giác.
- Grừ...ừ...ừ!
Đột nhiên, tiếng gào thét ngẩng cao không có dấu hiệu nào vang lên bốn phía, trong rừng rậm nhấc lên tiếng xé gió sắc bén. Mặt đất hơi lắc lư, từng đạo hư ảnh to lớn cấp tốc lướt đến.
Những hư ảnh đó đấu đá lung tung giữa khu rừng, khiến cho từng dãy cây rừng bị sụp đổ.
Sự biến hóa đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người Nhạc Huyên đều biến đổi sắc mặt. Các cô có thể rõ ràng cảm ứng được từng cổ một khí tức hồ đồ dầy vô cùng tới bốn phía mãnh liệt mà đến.
Mạch Manh Manh cả kinh kêu lên:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mí mắt Nhạc Huyên run lên, chỉ thấy từng con cự viên màu trắng lướt ra ngoài, ước chừng có mấy trăm con, ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể cao lớn tràn đầy thô bạo, tỏ ra cực kỳ dữ tợn.
- Tên Vương Hạo đó không phải là không tham gia so tài sao!?
Tuyết Thiên Cầm xoa nhẹ đầu chân mày cảm thấy nhức đầu, thầm nghĩ, cuộc so tài này sẽ không phải lại tới một lần nữa chứ!?
Hạ Vi Vi hưng phấn nắm lấy bàn tay nhỏ của Mạch Manh Manh:
- Đây nhất định là cái tên Khống Yêu sư gọi là Quách Vũ Hiên đó. Hắn đây là muốn đi tìm Lý Vân Dương phiền toái, chú ý, chờ sau khi bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta tới làm ngư ông đắc lợi.
- Grừ...ừ...ừ!
Một đám vượn trắng hô hào, thân thể to lớn gào thét mà đến, rất xa nhìn lại tựa như một tảng đá lớn đánh về phía Lý Vân Dương.
- Khống Yêu sư quả nhiên lợi hại, nhưng mà Lý Vân Dương ta cũng không phải là đất bùn dễ nhào nặn đâu. . .
Lý Vân Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm con vượn trắng, ánh mắt trong chớp mắt hiện lên chút vẻ điên cuồng.
- Grừ...ừ...ừ!
Tiếng gầm gừ thô bạo quanh quẩn, con vượn trắng xông lên phía trước nhất quơ cánh tay to lớn, mang theo kình đạo đáng sợ đánh về phía Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương thần tình nghiêm túc, đạp bước chân nhẹ nhàng, né tránh thế công của con vượn trắng, không dám có chút phân tâm.
Nhưng sau khi mọi người thấy trên người Lý Vân Dương tán phát ra một loại cảm giác phiêu nhiên ta muốn theo gió quay về, trong mắt lướt qua một chút vẻ khiếp sợ, cái này không có sai, là bộ pháp của Hồn Nhiên Thiên Thành.
Nhạc Huyên thở ra một hơi:
- Tôi cảm giác Vương Hạo muốn thoải mái đánh bại Lý Vân Dương, không dễ dàng như vậy rồi.
Tuyết Thiên Cầm gật đầu:
- Lý Vân Dương trước kia sở dĩ nhanh chóng bị bại bởi Vương Hạo như vậy, cũng là bởi vì Vương Hạo biết bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành khiến cho người ta không phòng được. Nhưng bây giờ Lý Vân Dương cũng học xong bộ pháp đó, Vương Hạo còn muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh bại người này, đoán chừng không thực tế.
Mạch Manh Manh phồng má:
- Vương Hạo ca ca lợi hại nhất!
Hạ Vi Vi vỗ xuống cái đầu nhỏ của Mạch Manh Manh, hầm hừ tức giận nói:
- Cô có thể nói là chính cung nương nương của bổn tiểu thư, làm sao có thể ngày ngày nhớ Vương Hạo tên đàn ông thúi đó.
Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nha đầu kia đã hết thuốc chữa!
Gió mát quét qua, rừng lá khẽ đung đưa.
Lý Vân Dương hóa thành từng đạo tàn ảnh, bay nhanh chóng xuyên qua trong một đám vượn trắng. Cự kiếm trong tay lại nâng lên từng đạo huyết hoa, đồng thời kèm theo từng tiếng kêu thê thảm.
Xa xa trên một cây đại thụ, Quách Vũ Hiên bị sợ ngây người, trước mắt tình cảnh này hắn quen thuộc cỡ nào, đây hoàn toàn chính là hình ảnh mà Vương Hạo hai ngày trước biểu diễn qua a!?
Khóe miệng Quách Vũ Hiên nhếch lên một nụ cười:
- Cứ xem như các ngươi thiên phú vô địch, nhưng ta cũng không phải ăn chay. . .
Thời gian không lâu, chiến đấu đã xong.
Lý Vân Dương nhướng mày lên, cảm giác toàn thân ngứa lợi hại, dường như có con kiến bò loạn trên người hắn.
Thậm chí Lý Vân Dương còn có thể cảm giác được rõ ràng, những con kiến đó là bò loạn trong cơ thể hắn.
- Tại sao có thể như vậy!?
Lý Vân Dương kéo quần áo nhìn một cái, phát hiện trên người cái gì cũng không có.
- Ha ha, Lý Vân Dương ngươi không cần nhìn nữa.
Quách Vũ Hiên mặt mỉm cười đi ra:
- Trên người những yêu thú vượn trắng này có loại bọ khỉ nhìn bằng mắt thường không thấy. Ngươi sau khi giết con vượn trắng, bọn chúng sẽ tìm ký chủ mới, mà ngươi là sinh vật gần bọn chúng nhất, cho nên những con bọ khỉ đó chỉ có thể ở trên thân thể ngươi làm nhà an gia rồi.
- Bọ khỉ!?
Lý Vân Dương nhíu mày, chân khí toàn thân thật bạo phát ra, muốn dùng năng lượng bên trong chân khí giết chết những con bọ khỉ này.
Quách Vũ Hiên lắc đầu bật cười nói:
- Lý Vân Dương ngươi không cần dùng phí tâm tư nữa, những con bọ khỉ đó có thể nói là ký sinh trong kinh mạch của ngươi, trừ phi máu của ngươi lạnh, nếu không bọn chúng mãi mãi cũng sẽ không ra.
- Ngươi vô sỉ. . .
Lý Vân Dương giận dữ, hắn ghét nhất những người dùng thủ đoạn hạ lưu đùa bỡn, nhất là loại người đâm sau lưng tổn thương lại càng đáng ghét vô cùng.
Quách Vũ Hiên nghiêm túc nói:
- Tôi không có chút nào vô sỉ, chỉ có hiểu được làm thế nào sử dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng bên cạnh.
Vèo. . .
Lý Vân Dương phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trong nháy mắt uể oải suy sụp, ngay cả khí lực cầm cự kiếm cũng không có.
Quách Vũ Hiên gương mặt áy náy:
- Thật xin lỗi, ta quên mất nói cho ngươi biết, loại bọ khỉ này không thể dùng chân khí xua đuổi. Bọn chúng sau khi tiếp xúc chân khí sẽ biến thành lo lắng, đưa ra một số cử động điên cuồng, ví dụ như phá hủy kinh mạch trong cơ thể ngươi, khiến ngươi một chút chiến lực cũng không có.
- Ngươi. . .
Lý Vân Dương giận dữ.
Quách Vũ Hiên ưu nhã nhoẻn miệng cười, không để ý đến Lý Vân Dương làm ồn ào, tiến lên đã đoạt lại điểm số trên người hắn.
Đồng thời, Quách Vũ Hiên còn dùng sức mạnh nhét vào miệng Lý Vân Dương một gốc cây dược thảo màu đỏ. . .