Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 326: Chương 326: Có gan đến khiêu chiến, ta rất hoan nghênh.




Mọi người nhìn theo tiếng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử cường tráng với toàn thân đầy cơ bắp đi đến, hắn bước đi nhanh như gió đặc biệt có lực bạo phát, nhất là khí thế phát ra từ toàn thân giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế cường đại.

- Kim thúc thúc!

Quán Thế nhìn thấy người này, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt lập tức trào ra, dường như đã chịu nhiều uất ức.

Tiền Vạn Dương đi đến bên cạnh Vương Hạo khẽ nói:

- Lão đại, nguyên soái Tuyên Uy này tên là Kim Uy, nghe nói mặc dù là chiến đấu hay chỉ huy tác chiến, hắn đều có một cách đánh chính là lấy lực phá địch, đặc biệt khó đối phó.

Vương Hạo gật đầu, lạnh lùng nói:

- Kim Uy, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện quân đoàn của ta sao?

Kim Uy cười lớn một tiếng.

- Vương Hạo, danh hiệu nguyên soái của ngươi chỉ là đại tư lệnh dùng để gạt trẻ con, đừng quá tưởng thật, hôm nay nể mặt bản soái, chuyện này kết thúc ở đây.

Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.

- Ngươi đứng hàng thứ mấy? Lão tử phải nể mặt ngươi sao? Hôm nay đừng nói là ngươi, cho dù là lão rùa Quán Tân Hùng đến đây cũng vô dụng, chỉ cần ai dám nhúng tay vào, ta lập tức đến trước cửa nhà hắn bắn hai mươi quả đạn đạo Đông Phong.

Vừa dứt lời, đám người vây xem xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.

- Ta ngất, nguyên soái thứ năm này thật sự rất kiêu ngạo!

- Đâu chỉ kiêu ngạo, thật sự là chẳng kiêng nể gì cả!

- Ngay cả nguyên soái Tuyên Uy hắn cũng không nể mặt, còn mắng đại tư lệnh là lão rùa, khâm phục khâm phục.

- Hai mươi quả đạn đạo tinh không, nghĩ đến thôi cũng nổi da gà, hắn dám bắn sao?

- Nghe nói mấy ngày trước nguyên soái Vương Hạo đã bắn ba quả, hai mươi quả này cũng thật không dám chắc.

- Thật sự là con bò cái bay lên trời, nhất định phải ngẩng đầu nhìn mới được.

- Ta cảm thấy Vương Hạo không có làm sai, nếu ngay cả thủ hạ của mình cũng không thể dạy dỗ được, vậy sau này hắn còn có uy tín gì nữa?

- Nhưng cũng phải lượng sức mới được, căn cơ của Vương Hạo quá yếu, làm thế nào có thể đấu với nguyên soái Tuyên Uy?

- Ta ủng hộ nguyên soái Vương Hạo, tà không thể thắng chính!

- Nguyên soái Vương Hạo cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi!

- Mọi người đều không cần nói, các ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của nguyên soái Tuyên Uy đen thui rồi sao?

- …

Kim Uy thở hồng hộc, bàn tay xiết chặt vang lên tiếng răng rắc, Vương Hạo như vậy không phải là không nể mặt nữa, mà là nghiêm trọng khiêu khích giới hạn của hắn.

Nếu chuyện này hắn cũng có thể nhịn được, vậy sau này cũng không cần lăn lộn trong Quân bộ nữa.

Nhìn thấy biểu hiện của Kim Uy, tất cả mười ngàn quân vương bài trong tay Vương Hạo bắt đầu đề phòng, nhưng trong lòng bọn họ lại buồn bực muốn chết.

Bọn họ đều là học sinh sau khi tốt nghiệp của bốn trường đại học trọng điểm lớn, ban đầu làm một số nhiệm vụ trong công hội Người Mạo Hiểm, ngày tháng trải qua vô cùng thoải mái.

Nhưng trước đó không lâu, bọn họ nhận được lời mời của bốn vị hiệu trưởng, nói bọn họ đi phụ tá nguyên soái thứ năm, hơn nữa còn cam kết tiền lương hàng tháng cao đến năm mươi ngàn Tinh Tế tệ.

Nhìn thấy bốn vị hiệu trưởng gửi lời mời, hơn nữa tiền lương đãi ngộ lại cao như thế, bọn họ làm sao còn do dự gì nữa, lập tức liền vui vẻ chạy ngay đến đây, nhưng kết quả lại đi theo một người chủ kiêu ngạo như vậy.

Cho dù chiến lực của bọn họ có thể sánh bằng bốn quân đoàn vương bài lớn, nhưng khoảng cách một so với trăm cũng tổn thương chí mạng nghiêm trọng!

- Vương Hạo, ngươi muốn chết sao?

Kim Uy giận dữ gào lên một tiếng, khí tức khủng khiếp lập tức bạo phát ra.

Nhưng ngay thời điểm Kim Uy dự định đánh Vương Hạo thành tàn phế cấp mười, ánh mắt híp chặt lại, tập trung ở trên một chữ Kiếm nhỏ trên kiếm bài trong tay Vương Hạo.

- Đây là… kiếm bài của Kiếm Thái Phong tiền bối!

Kim Uy lập tức sững sốt, tuy rằng hắn không biết vì sao kiếm bài lại nằm trong tay Vương Hạo, nhưng hắn biết rất rõ nếu Kiếm Thái Phong đến đây, hắn tuyệt đối tiêu đời.

Bởi vì vị lão gia này xưa nay không đi con đường bình thường, lúc còn trẻ là con cháu nhà giàu rất có tiếng, ăn chơi trác táng mọi thứ đều tinh thông, thuộc loại càng sống càng không biết xấu hổ.

Gần đây hắn cũng nghe nói, ông lão này cũng không biết sợi gân nào có vấn đề, không ngờ thích hạng mục tống tiền.

Dù sao chỉ cần chuyện có liên quan đến Kiếm Thái Phong, nhất định sẽ không có chuyện tốt, cho dù chịu chút uất ức cũng còn đỡ hơn trêu chọc một lão quái vật.

Nghĩ đến đây, Kim Uy lạnh lùng hừ một tiếng.

- Vương Hạo, hôm nay bản soái còn có chuyện, tha cho ngươi một phen.

Nói xong, phất tay áo một cái, quay người rời khỏi.

Lần này, mọi người lập tức ngơ ngác, đây là chuyện gì thế? Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đại chiến sắp nổ ra, nhưng vì sao đột nhiên lại không đánh?

Hàn Hiên cũng trố mắt, vốn tưởng rằng Kim Uy đến rồi sẽ không còn chuyện gì liên quan tới hắn nữa, nhưng hiện tại người này lại bị Vương Hạo dọa chạy mất.

Vậy hiện tại hắn rốt cuộc là lên, hay không lên chứ?

Nếu lên, ngay cả Kim Uy cũng bị dọa chạy mất, nếu hắn lên chẳng khác nào tìm cái chết?

Nhưng không lên, bên Quán Tân Hùng lại giải thích thế nào?

Vương Hạo không có để ý Hàn Hiên đang giằng co, cầm lấy kiếm khổng lồ chỉ vào Quán Thế thản nhiên hỏi:

- Ngươi có biết bản thân sai ở đâu không?

- Ta…

Trong lòng Quán Thế thê thảm vô cùng, mẹ kiếp nó mới biết mình sao ở đâu!

Hắn chỉ muốn yên tĩnh làm còn cháu nhà giàu kiếm ăn chờ chết, nhưng ông lão trong nhà đột nhiên khiến hắn đi mua quân hàmcái gì đó, kết quả bị Vương Hạo ném vài quả lựu đạn cấp bốn.

Nếu không phải tốc độ giao tiền đủ nhanh, nói không chừng đã trực tiếp nằm ở Đại Học Thiên Bắc rồi.

Hiện tại trong nhà lại khiến hắn lấy danh nghĩa của Vương Hạo đi thu mua mấy công ty kia, nói cái gì mưu cầu phúc lợi cho gia tộc, hơn nữa còn không cần lo lắng kích động dân chúng phẫn nộ.

Nhưng hiện tại một cánh tay của hắn cứ mơ hồ mất rồi như thế.

Rõ ràng mọi thứ đều không phải lỗi của hắn, dựa vào cái gì khiến hắn phải gánh chịu?

- Ta không nên dùng danh nghĩa của nguyên soái đại nhân để thu mua công ty ở khắp nơi.

Quán Thế đau khổ nói.

- A…

Vừa dứt lời, Vương Hạo đá Quán Thế một cước bay ra ngoài.

Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.

- Sai! Sử dụng danh nghĩa của lão tử đi thu mua công ty không sai, nhưng hoa hồng của lão tử đâu? Hoa hồng của lão tử đâu? Tiểu tử ngươi có phải muốn ăn một mình?

Vừa dứt lời, mọi người lập tức im lặng, tất cả mọi người đều có kích động không thể chịu nổi.

Vị nguyên soái này làm ra hiện trường lớn như vậy, lại không phải vì giúp dân trừ hại, mà muốn cùng nhau làm việc xấu, thật sự không có nói đùa chứ?

Sắc mặt Quán Thế lộ trắng bệt, khóc nói:

- Nguyên soái đại nhân, nếu ngươi vì chuyện này thì nói sớm đi! Sau này ta thu mua công ty, nhất định sẽ gửi ngươi bao lì xì, hơn nữa cuối năm còn tính một phần hoa hồng cho ngươi.

Vương Hạo gật gật đầu, cảnh cáo nói:

- Ghi nhớ, lão tử cũng nổi tiếng là bao lì xì không đến tay, đảm bảo ngươi mất mạng. Nếu tiểu tử ngươi có gan, có thể đến khiêu chiến với ta thử xem, ta rất hoan nghênh.

Mọi người lập tức trố mắt, đây thật sự là nguyên soái sao?

Còn bao lì xì không đến tay, đảm bảo ngươi mất mạng!

Đây thật sự là đại tham quan kiêu ngạo tuyệt thế, hơn nữa còn là loại cẩu quan vơ vét mồ hôi xương máu của dân khắp nơi.

Quán Thế dọa đến liên tục gật đầu, biểu hiện mình sẽ không đi khiêu chiến, cuối năm chia hoa hồng nhất định giao bao lì xì đến tận nơi.

Thậm chí Vương Hạo đã khiến hắn sinh ra cảm giác khiếp sợ vô cùng, dù sao ngay cả nguyên soái chính bài Kim Uy, Vương Hạo cũng dám không nể mặt, vậy thì nhân vật nhỏ bé như hắn càng không cần để mắt tới.

Ngoại trừ thành thật nghe lời, hắn còn có thể làm sao?

Về nhà tìm gia gia sao?

Sợ rằng trở về kể khổ, gia gia của hắn Quán Tân Hùng có thể sẽ diệt khẩu hắn, thanh lý môn hộ, lý do chính là mất mặt Quán gia.

Cho nên vẫn là chia ít tiền cho Vương Hạo, ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt!

- Ding ding ding…

Ngay lúc này, tất cả vòng tay trí năng của binh sĩ có mặt ở đó đột nhiên vang lên, khiến cho tất cả binh sĩ biến sắc, cảm thấy có chuyện lớn xảy ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.