Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 325: Chương 325: Ngươi muốn làm trái với qui tắc?




Phỉ Tinh, tinh cầu cấp năm.

Tinh cầu thương mại siêu cấp của Liên Bang Tinh Tế, có thể mở công ty ở chỗ này sợ là một công ty nhỏ nhất cũng có thể vượt qua công ty con do mấy trăm tinh cầu mở ra.

Khi chiến hạm Dũng Khí từ từ đáp xuống, Vương Hạo nhìn thấy người đi đường đều bước vội vã, hắn lẩm bẩm nói:

- Nhìn thấy những người này mới hiểu rõ cái gì gọi thời gian chính là tiền bạc.

- Lão đại, ta đã thăm dò được, bọn Quán Thế đang ở trong một quán bar.

Tiền Vạn Dương đến báo cáo.

Vương Hạo gật đầu.

- Dẫn theo tất cả mọi người, theo ta đến quán bar đó!

Tiền Vạn Dương sững sốt.

- Tất cả? Lão đại, chúng ta có đến mười ngàn quân vương bài, chẳng lẽ đều dẫn theo hết sao?

- Mười ngàn người nhiều lắm sao?

Vương Hạo khinh bỉ nhìn Tiền Vạn Dương.

- Ực ực…

Tiền Vạn Dương nuốt nước miếng, trong đầu của hắn xuất hiện một công thức khó hiểu. Lực phá hoại của Vương Hạo cộng thêm lực phá hoại của mười ngàn quân vương bài, xem như con cháu quý tộc xui xẻo, Phỉ Tinh đại loạn.

Thời gian không còn dài, trên một con phố phồn hoa, người đi bộ bước chân vội vàng đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng tránh sang bên đường.

Chỉ thấy một đám binh sĩ mặc đồng phục quân trang, toàn thân được trang bị nhiều loại vũ khí công nghệ cao, hơn nữa còn đi theo sau lưng một thiếu niên, đang bước đi chỉnh tề.

Nhìn thấy tình cảnh này, người đi đường lần lượt chỉ trỏ vào đám binh sĩ bàn tán.

- Đây là binh sĩ của quân đoàn nào vậy?

- Không biết, chưa thấy qua.

- Ngươi xem trang bị trên người của họ, đều là trang bị của quân vương bài.

- Quân vương bài? Cả Liên Bang Tinh Tế không phải chỉ có bốn triệu binh sĩ?

- Không sai, chính là bọn họ, tu vi thấp nhất là Vũ Vương, tố chất chiến đấu số một, một đấu với hai mươi cũng chỉ là chuyện nhỏ.

- Những người này cũng đều là tu vi Vũ Vương, ngươi nói bọn họ có phải là quân vương bài không?

- Ta không biết có phải quân vương bài hay không, nhưng ta biết thiếu niên dẫn đầu đó là ai.

- Thiếu niên dẫn đầu? Thiếu niên mang theo con thỏ? Chờ đã, con thỏ!

- Hắn là Vương Hạo, nguyên soái thứ năm của Quân bộ!

- Hắn đến làm gì?

- Ta đoán là đến trừng phạt thủ hạ, nghe nói có rất nhiều con cháu quý tộc lấy tên của hắn cưỡng ép thu công mua công ty ở khắp nơi.

- Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ không ai quản sao?

- Quản thế nào? Bọn họ đều có quân hàm trên người, ai dám quản?

- Ôi, dân không đấu với quan, từ cổ chí kim thật sự đều như vậy!

- Tuy nhiên hiện tại Vương Hạo khua chiêng gióng trống tới đây, sợ rằng sẽ có kịch hay để xem rồi.

- Ta nghe nói, vị nguyên soái Vương Hạo không sợ trời không sợ đất, đám tiểu tử quý tộc kia gặp xui xẻo rồi.

- Tốt nhất đánh chết đám quý tộc quỷ hút máu này, trả lại một mảnh trời trong xanh cho dân chúng.

- …

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu biểu hiện nghi ngờ, với sự hiểu biết của bọn họ đối với Vương Hạo, hại nước hại dân thì có phần của hắn, nhưng vì dân trừ hại căn bản không thích hợp với hắn.

- Lão đại, chính là quán bar trước mặt!

Tiền Vạn Dương chỉ vào một quán bar cách đó không xa tên là Kêu Thét.

Vương Hạo gật đầu, giơ ngón tay ra hiệu cho mười ngàn binh sĩ sau lưng.

- Vù vù…

Lập tức, đám binh sĩ chia ra một đội nhỏ nhanh chóng ùa vào trong quán bar Kêu Thét.

- A…

Sau chốc lát, từng tiếng kêu thét vang lên, đám binh sĩ áp giải một đám thanh niên thiếu nữ quần áo không chỉnh tề từ trong quán bar đi ra.

Nhìn thấy cảnh này, đám người vây xem trên phố đều bàn luận sôi nổi.

- Thật không biết xấu hổ!

- Giữa ban ngày làm chuyện như vậy, thật sự là dâm ô vô đạo.

- Những con cháu quý tộc này thật sự quá kiêu ngạo, không nói đến chuyện cưỡng ép thu lại công ty mà người ta cực khổ xây dựng lên, không ngờ còn cưỡng đoạt gái nhà lành.

- Ngươi xác định đây là gái nhà lành?

- Ta cũng chỉ nói vậy thôi, để nguyên soái đại nhân nghiêm trị đám tiểu tử này.

- Không sai, nguyên soái đại nhân nhất định phải nghiêm trị đám cặn bã này!

- Ủng hộ nguyên soái đại nhân, nghiêm trị cặn bã xã hội.

- Ủng hộ nguyên soái đại nhân, nghiêm trị cặn bã xã hội.

- …

Quán Thế đẩy binh sĩ hai bên ra, lạnh lùng nói:

- Vương Hạo, ngươi quá kiêu ngạo, Phỉ Tinh này còn không phải là chỗ cho ngươi có thể làm loạn…

- Ầm…

Lời chưa dứt, Vương Hạo tiến lên trước đá một cái, khiến Quán Thế bay ra ngoài.

- Nghe nói ngươi dùng tên của ta ra bên ngoài thu mua công ty?

Vương Hạo thản nhiên nói.

- Vương Hạo, ngươi muốn chết…

Quán Thế nổi giận, nếu ở đây là đại học Thiên Bắc hắn thật sự không dám nổi giận, dù sao ở đó là địa bàn của Tô Mộc, nhưng hiện tại đây là địa bàn của hắn, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được?

- Ừ… còn không phục sao?

Hai mắt của Vương Hạo lóe qua một hàn quang, trong tay hắn xuất hiện thanh kiếm khổng lồ, kiếm quang lóe lên, cánh tay của Quán Thế lập tức bay lên không trung.

- A…

Quán Thế kêu lớn một tiếng thê thảm, máu tươi phun ra từ chỗ cánh tay.

Mí mắt mọi người khẽ giật, bọn họ thật sự không ngờ, Vương Hạo lại không kiêng kỵ như vậy, dám ở trước mặt mọi người chém đứt cánh tay của cháu trai đại tư lệnh Quán Tân Hùng.

- To gan!

Một tiếng gào thét từ xa truyền tới, lập tức nhìn thấy một đội ngũ khác nhanh chóng bao vây bọn họ.

- Là thượng tướng Hàn Hiên!

Đám con cháu quý tộc đi cùng Quán Thế nhìn đám người bất ngờ xông đến, giống như nhìn thấy cứu tinh.

Hàn Hiên cảm thấy đau đầu, sau khi hắn nhận được mệnh lệnh của Quán Tân Hùng liền lập tức ngựa không dừng vó chạy tới đây, nhưng vẫn chậm một bước.

Hiện tại, Quán Thế đã bị chặt đứt cánh tay, hắn làm thế nào giải thích được với Quán Tân Hùng!

- To gan!

Vương Hạo lạnh lùng cười một tiếng, giơ ngón tay ra hiệu.

- Tiền Vạn Dương ngươi nói với người này, nguyên soái có quyền xử trí thủ hạ của mình hay không.

Tiền Vạn Dương hắng giọng nói:

- Theo hiến pháp của Quân bộ, nguyên soái thống lĩnh đội quân, tuyệt đối có quyền thống trị, người dám chất vấn mệnh lệnh của nguyên soái có thể chém giết ngay tại chỗ.

- Nghe thấy rồi, hiện tại lão tử sẽ giết hắn.

Vương Hạo tay cầm kiếm khổng lồ từng bước đi đến chỗ Quán Thế.

- Chờ đã!

Hàn Hiên chặn ở trước mặt Quán Thế, cau mày nói:

- Ngươi có biết giết hắn sẽ có hậu quả gì không?

- Đó là chuyện của ra, không cần ngươi ghi nhớ, chó khôn không cản đường, mau cút đi!

Vương Hạo giơ thanh kiếm khổng lồ, chỉ thẳng vào Hàn Hiên.

- Vương Hạo, ngươi thật độc ác, nhưng hôm nay ta muốn giữ lại người này.

Hàn Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay một cái, binh sĩ hắn dẫn theo lập tức đối đầu với quân vương bài của Vương Hạo.

- Ta khinh, chỉ với những binh sĩ tu vi Vũ Tông của ngươi thì có tác dụng gì?

Vương Hạo bĩu môi, tay giơ lên cao.

- Giết, giết, giết!

Hơn mười ngàn quân vương bài dưới tay Vương Hạo, toàn bộ binh sĩ tu vi Vũ Vương với khí thế cường đại, hô to.

Sắc mặt Hàn Hiên biến đổi.

- Vương Hạo, ngươi muốn làm trái với quy tắc sao?

Vương Hạo giơ ngón tay giữa cho Hàn Hiên.

- Mẹ nó! Hiện tại lão tử đang thanh lý môn hộ, không có rảnh để ý tới các ngươi, biết điều mau cút đi, nếu không ngay cả ngươi lão tử cũng giết luôn.

Chân mày Hàn Hiên nhíu chặt, hắn nhận được mệnh lệnh chỉ huy toàn quân, không nói bảo hắn đích thân ra tay.

Đương nhiên nếu hắn đích thân ra tay, đám người Vương Hạo căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng như vậy chắc chắn sẽ chọc giận Vương Hạo, xong chuyện không ai biết tên điên này sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Ngay lúc này, cuối dãy phố xuất hiện một tiếng cười lớn, âm thanh lớn đến mức chói tai.

- Ha ha, từ lâu đã nghe qua nguyên soái thứ năm Vương Hạo rất kiêu ngạo, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.