- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Hạo cau mày lại, tất cả vòng tay trí năng của đám binh sĩ đều là phiên bản quân dụng, hiện tại cùng lúc vang lên nhất định có chuyện lớn xảy ra, chẳng lẽ có người tấn công Liên Bang Tinh Tế?
- Mau chóng về tổng bộ!
Hàn Hiên biến sắc, phất tay chạy như bay đến chiến hạm Dũng Khí, căn bản không có thời gian để ý tới chuyện của Vương Hạo.
Còn đám binh sĩ không không dám chậm trễ, nhanh chóng theo đội rời khỏi.
- Lão đại, ta nhận được tin tức của hiệu trưởng Tô Mộc, ngài ấy nói ngươi mau chóng trở về Đại Học Thiên Bắc.
Tiền Vạn Dương vội vàng nói.
- Lão đại, ta nhận được tin tức của thiếu gia Thu Lôi, ngày ấy nói ngươi có rảnh đến công ty Thiên Hỏa.
Trần Diệu vội vàng nói.
- Quân bộ, công ty Thiên Hỏa, đại học Thiên Bắc đồng thời phát cảnh báo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Hạo cau mày lại, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể kinh động nhiều thế lực lớn như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
- Tất cả lên chiến hạm, chúng ta đi thôi!
Vương Hạo phất tay một cái, mười ngàn binh sĩ nhanh chóng chạy như bay đến chiến hạm Dũng Khí ở nơi xa.
Còn Quán Thế được người khác dìu đi đến bệnh viện, chuẩn bị nối cánh tay trở lại.
Hơn nữa, trên đường đi Quán Thế còn căn dặn thuộc hạ, mau chóng đi chuẩn bị một bao lì xì lớn gửi cho Vương Hạo, hắn không hi vọng chuyện này lại xảy ra thêm một lần nữa.
Trong chiến hạm Dũng Khí.
Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương đang tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bên tai Vương Hạo vang lên tiếng của hệ thống.
- Chúc mừng ký chủ bị nhận định là cẩu quan, tham quan… tổng cộng giành được một trăm ngàn điểm tội ác.
- Chỉ có một trăm ngàn, thật sự quá ít.
Vương Hạo gãi cằm, suy nghĩ xem nhận bao lì xì từ chỗ nào mới có thể đánh ra danh tiếng.
Tiền Vạn Dương nghiêm túc nói:
- Lão đại, ta đã điều tra rõ, lần này các thế lực lớn đều phát cảnh báo là bởi vì có ngoại tộc xâm chiếm.
- Ngoại tộc xâm chiếm?
Vương Hạo cau mày lại.
Trần Diệu vội vàng gật đầu.
- Lão đại, ta điều tra được kẻ thù xâm nhập gọi là Ám Tinh Linh Tộc, bọn chúng đến từ thiên hệ Thiên Lô Tọa, đẳng cấp văn minh cao hơn nhân loại chúng ta.
- Cao hơn văn minh nhân loại chúng ta?
Vương Hạo lẩm bẩm nói.
Cô Dương cau mày nói:
- Căn cứ theo sử sách ghi nhận, trước kia Ám Tinh Linh từng tấn công chúng ta. Thế nhưng sau cùng bị đánh trở về, nhưng với thực lực của nhân loại hiện tại, có thể vô cùng bị động.
- Bị động?
Vương Hạo hỏi.
Cô Dương gật đầu, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Năm xưa khi Ám Tinh Linh Tộc đến công đánh Nhân tộc, chúng ta có hai thiên hà lớn là Ngân Hà, Tiên Nữ, nhưng hiện tại chúng ta phân chia, rất có khả năng bị Ám Tinh Linh Tộc công kích từng mất một nơi.
Tiền Vạn Dương nói:
- Đây có lẽ không phải vấn đề quá lớn, ta nhận được tình báo hiển thị, đoàn ngoại giao của Liên Bang Diệu Thiên đã đến, hình như đang bàn bạc chuyện hai liên bang lớn hợp tác với nhau.
- Nếu hai liên bang lớn hợp tác, vậy thì chúng ta còn có một sức đánh một trận.
Cô Dương vẫn lộ vẻ nghiêm trang.
- Ám Tinh Linh Tộc này thật sự cường đại vậy sao?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.
Cô Dương gật đầu thật mạnh nói:
- Căn cứ theo tư liệu hiển thị, thể chất của Ám Tinh Linh rất cường đại, mạnh gấp đôi so với thể chất của loài người, cộng thêm trình độ công nghệ của bọn họ khá cao, cho nên nhân loại muốn chiến thắng bọn họ sẽ là một chiến dịch gian khổ.
- Gấp đôi?
Vương Hạo suy nghĩ, với thực lực của hắn hiện tại, có lẽ cao hơn người cùng đẳng cấp mười mấy lần rồi chăng?
- Lão đại, ta vừa nhận được tin tức, trong lúc nguy cấp Quán ngươi Kiệt đã nhận lệnh thay thế vị trí nguyên soái của phụ thân ngươi, trước mắt bốn quân đoàn lớn vương bài đã đi đến biên giới rồi.
Tiền Vạn Dương biến sắc, cuộc chiến đấu này tới còn nhanh hơn họ tưởng tượng.
Vương Hạo gãi cằm.
- Các ngươi nói chiến tranh thật sự bắt đầu, vậy chúng ta có bị phái đi tiền tuyến hay không?
Ba vị tiểu đệ nhìn nhau một cái, sau đó cùng lúc gật đầu. Với thân phận nguyên soái của Vương Hạo không ra chiến trường có thể đi đâu? Chẳng lẽ cho hắn ở trong nhà nuôi cá vàng?
- Nếu là vậy, ta nhất định phải nghĩ cách không ra chiến trường mới được.
Vương Hạo nhíu mày, suy tư phải dùng cách gì mới có thể không ra chiến trường.
Nghe nói thế, ba vị tiểu đệ trố mắt, người ta nam nhi nhiệt huyết đều hận không thể mang theo ba thước thanh phong, ra chiến trường giết địch lập công, nhưng không ngờ Vương Hạo lại không định đi, mà lựa chọn trốn trong nhà, nguyên soái này cũng quá không có chí khí rồi chăng?
- Nguyên soái đại nhân, ra chiến trường cũng là lúc thể hiện dũng khí, can đảm, chí khí của ngươi, sao ngươi có thể không đi?
Cô Dương vội vàng khuyên nói.
Vương Hạo bĩu môi.
- Dũng khí, can đảm, chí khí ta đều không có, chỉ có mùi khai là vô địch.
- Khụ khụ…
Vừa dứt lời, ba vị tiểu đệ lập tức bị sặc nói không ra lời, một nguyên soái nên nói ra những lời như vậy sao?
Còn mùi khai!
Sao ngươi không nói, ngươi là mùi đê tiện?
Ngày thường kiêu ngạo dám oán trời oán đất, vì sao hiện tại đột nhiên sợ hãi như vậy?
Vương Hạo bĩu môi, hắn là trùm phản diện, mục đích là hại nước hại dân, làm sao có thể đi cứu dân trong lúc hoạn nạn chứ?
Hơn nữa, chiến trường khác với Liên Bang Tinh Tế, ở đây có người che chở hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng ra đến chiến trường, ai lại để ý hắn là ai, nếu không nghe theo quân lệnh, trực tiếp sẽ bị kéo đi chém.
Nếu không cẩn thận bị kẻ thù phục kích, vậy chẳng phải hắn sẽ tiêu đời?
Cho nên hắn không thể ra chiến trường, vẫn là ở lại nhà, không có việc gì mang theo tiểu đệ ra ngoài thu bao lì xì, thuận tiện hại nước hại dân nhận được điểm tội ác còn thực tế hơn.
Trong đó, điểm mấu chốt nhất chính là trên chiến trường dễ dàng xuất hiện anh hùng dân tộc, mà hắn phải làm chính là ở sau lưng hãm hại mấy loại anh hùng dân tộc như vậy, làm xấu thanh danh của bọn họ, khiến bọn họ ở trên phố bị người ta ném trứng gà thối.
Cô Dương biểu hiện nghiêm túc nói:
- Nguyên soái đại nhân, ta nghĩ ngươi có thể sẽ thất vọng. Tuy rằng Quân bộ đều là quý tộc, trong đó không thiếu con cháu nhà giàu như Quán Thế, nhưng bọn họ luôn là lá chắn mạnh nhất chống đỡ kẻ thù bên ngoài, cho nên ngươi muốn ở lại trong nhà, căn bản không thể nào.
Vương Hạo cười nham hiểm nói:
- Nếu hạ độc mười ngàn quân vương bài của ta, khiến bọn họ mất đi lực chiến đấu, ta sẽ không tin, bọn họ còn có thể khiến ta một mình một ngựa ra chiến trường.
Ba vị tiểu đệ trừng mắt há hốc mồm, trong lòng bị hơn mười ngàn con ngựa đất bay một lần lại đến một lần.
Bọn họ thật sự không thể nào tin được, đây là chuyện một nguyên soái sẽ làm với thủ hạ của mình.
Còn hạ độc!
Thật xấu hổ cho tiểu tử này có thể nghĩ ra được.
- Không đúng, ta không thể hạ độc.
Vương Hạo đột nhiên nói.
Đôi mắt của ba vị tiểu đệ ngấn lệ, cuối cùng lão đại nghĩ thông rồi, với trí tuệ như cáo của hắn, nhất định có thể mang theo bọn họ kiến công lập nghiệp, tạo ra một mảnh trời thuộc về bọn họ.
Vương Hạo cười nham hiểm.
- Ta nên lấy người, lấy trang bị ở chỗ lão rùa Quán Tân Hùng trước, chờ tất cả mọi thứ đến đầy đủ, ta sẽ hạ độc, như vậy đại quân của ta sẽ có thể nhanh chóng hình thành chiến lực, không cần ra chiến trường. Ta không tin đến thời điểm này, lão rùa còn dám so đo tính toán với ta.
- Đùng đùng…
Ba vị tiểu đệ cũng không thể chịu đựng được nữa, lập tức ngã xuống đất, bọn họ hoàn toàn bại cho Vương Hạo. Sự vô sỉ của Vương Hạo lại một lần làm mới ba quan điểm, thế giới quan của bọn họ…