Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 697: Chương 697: Có phải anh muốn ăn hoa hồng hay không




Trong vũ trụ tối tăm.

Tộc trưởng của thần tộc Thiên Mộng, Mạnh Phi Phàm lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, từ trên Kiếm của Chúa Tể hắn cảm nhận được nguy cơ trước đó chưa từng có.

- Kiếm của Chúa Tể này rốt cuộc là kiếm gì? Làm sao có thể cường đại như vậy?

Trên trán Mạnh Phi Phàm có từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, hắn biết Ma Kiếm rất khủng khiếp, nhưng chỉ cần không đụng vào sẽ không có bất kỳ chuyện gì.

Nhưng thanh Kiếm của Chúa Tể này của Vương Hạo lại mang đến cho hắn áp lực trước đó chưa từng có, nhìn thấy thanh kiếm này hắn lại có cảm giác kích động muốn thần phục.

Một thần tộc Thiên Mộng bên cạnh khẽ nói:

- Tộc trưởng, thanh Kiếm của Chúa Tể này tuyệt đối là thần binh lợi khí tuyệt thế vô song, nếu như tộc trưởng có thể có được nó, vậy thần tộc Thiên Mộng chúng ta chắc chắn sẽ thống nhất vũ trụ.

Ánh mắt Mạnh Phi Phàm chợt sáng lên, hắn cảm giác người này nói hoàn toàn không sai.

Với cục diện bây giờ, thần tộc Thiên Mộng bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần hắn muốn, như vậy thanh thần kiếm nhất định sẽ là vật trong túi của họ.

Về phần đoạt kiếm sẽ đắc tội Vương Hạo, hay là đắc tội đại diện của Thiên Đạo, cái này chờ lấy được lại nói sau, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một thanh thần binh lợi khí lợi hại như vậy.

Nghĩ tới đây, Mạnh Phi Phàm cố kìm chế tâm thần vô cùng kích động của mình.

Hắn thật sự không nghĩ tới, lần này tính kế không chỉ khiến cho bọn họ nhận được không gian Thần Đạo, còn chiếm được một thanh thần binh lợi khí, thực sự là ông trời đang phù hộ bọn họ!

- Các người đi giải quyết những người khác, lão phu đi cướp Kiếm của Chúa Tể trước đã.

Mạnh Phi Phàm cười lớn một tiếng, bóng dáng lay động tạo ra một quỹ tích khó có thể nắm bắt được, chân khí toàn thân hắn giống như nước thủy triều mang theo lực lượng giống như hủy diệt đánh về phía Vương Hạo.

Vương Hạo bĩu môi, tay phải khẽ rung lên, Kiếm của Chúa Tể trong tay hắn bạo phát ra một đạo chói mắt ánh sáng màu vàng, một loại kiếm khí đáng sợ từ chỗ mũi kiếm phát ra.

Trong phút chốc, toàn bộ thiên địa đều trở nên âm u lạnh lẽo thấu xương, thậm chí có một năng lượng khó hiểu đang bao phủ khu vực này.

Đồng thời, khắp toàn thân Vương Hạo cũng trở nên mơ hồ khác thường, có cảm giác như nhìn hoa trong sương, không phân rõ được đây là thật hay là giả.

- Đây là pháp tắc của vũ trụ tăng lên trên người, có thể không cần để ý tới tất cả lực công kích sao?

Vương Hạo xiết chặt nắm đấm, hắn phát hiện ra thực lực của mình cũng không có tăng trưởng, nhưng loại cảm giác này lại hết sức kỳ lạ, hình như hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng tất cả mọi thứ ở trên thế gian vậy.

- Ha ha... Thanh kiếm này là của lão phu!

Mạnh Phi Phàm hóa thành một bóng đen, giống như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh Vương Hạo, hắn đưa tay muốn giật lấy Kiếm của Chúa Tể trong tay Vương Hạo.

- Này...

Vương Hạo đột nhiên sửng sốt, phát hiện tốc độ của Mạnh Phi Phàm trở nên chậm hơn, thật giống như chậm lại mấy trăm lần vậy.

- Có chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ.

Hệ thống giải thích:

- Đây là pháp tắc vũ trụ, hắn có thể giúp kí chủ nhìn thấu tất cả.

- Nhìn thấu tất cả?

Vương Hạo quay đầu lại nhìn về phía Triệu Y Linh và Tiểu Hồ Ly, trong lòng nghĩ đến đều là hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.

Một giây tiếp theo, hai cô giống như con dê con vậy, toàn thân trắng mịn non đều hiện ra ở trong mắt hắn.

- Phù phù...

Vương Hạo hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm niệm vài tiếng, mình là chính nhân quân tử, không thể làm loại chuyện này, muốn làm cũng phải chờ sau khi về nhà đóng kín cửa rồi làm.

- Vẫn nên nhanh xử lý xong chuyện ở đây, sau đó trở lại suy nghĩ xem nên đi tới ổ hồ ly hay là doanh trại của tướng quân.

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, Kiếm của Chúa Tể lắc lư lao lên, một đạo kiếm ảnh đột nhiên hiện rõ, dọc theo một đường quỹ tích huyền ảo đâm về phía ngực của Mạnh Phi Phàm.

Đồng tử của Mạnh Phi Phàm chợt co lại, tay đột nhiên chộp vào trong khoảng không, sau đó hắn nhìn thấy một đường kiếm quang vô cùng chói mắt phóng lên cao, kiếm ý dồi dào này khiến cho toàn bộ mảnh thiên địa khẽ rung lên.

- Vèo...

Đồng thời, còn có một tiếng xé gió chói tai vang lên ở gần tai hắn.

Trong đôi mắt Mạnh Phi Phàm hiện ra sự kinh hãi, từng giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu không ngừng từ trên trán hắn rơi xuống, hắn không hiểu, tại sao mình lại không có cướp được Kiếm của Chúa Tể? Còn nữa, Vương Hạo làm thế nào đâm ra được một kiếm này?

Nhưng thời gian lại không cho phép hắn suy nghĩ về những điều này, chỉ có thể nhanh chóng lui lại phía sau, dốc hết toàn lực tránh thoát một kiếm này.

- Vèo...

Trong chớp mắt khi thân hình hắn vừa lùi lại, một bóng người lại giống như dải cầu vồng lao tới, kiếm quang chói mắt xé rách chân khí dồi dào quanh người hắn, sau đó lại ở trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, kiếm quang hung hăng đâm vào trái tim của hắn.

Đồng thời, từng cột máu màu đỏ tươi bắn ra, trên thân kiếm còn điên cuồng phun ra một lực lượng kỳ lạ, đang điên cuồng cướp đoạt sinh mệnh của hắn.

- Làm sao có thể như vậy được?

Mạnh Phi Phàm trợn tròn hai mắt, hắn khó có thể tin nổi nhìn Kiếm của Chúa Tể cắm ở trên ngực mình.

Hắn thật sự không có cách nào lý giải được, một tiểu tử mở ra truyền thừa Lôi Thần mới đạt tới Vũ Thánh cấp chín, làm thế nào thoáng cái đã giết hắn? Thậm chí còn khiến cho hắn không còn chút sức nào đánh trả.

- Có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?

Vương Hạo mỉm cười nói.

Mạnh Phi Phàm theo bản năng khẽ gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự khát vọng, muốn biết đây rốt cuộc là vì sao.

Vương Hạo dựng thẳng một ngón giữa lên, cười đùa nói:

- Tôi lại không nói cho ông biết!

- Vèo...

Mạnh Phi Phàm phun ra một búng máu, khí tức trong nháy mắt suy giảm xuống tới cực điểm, cuối cùng hắn nghiêng đầu một cái, hoàn toàn không còn hơi thở nữa.

Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không nghĩ tới tộc trưởng thần tộc Thiên Mộng lão hồ ly giỏi tính kế này cuối cùng là bị Vương Hạo làm cho tức chết.

Vương Hạo cười hì hì hỏi thăm hệ thống.

- Tôi nhớ hệ thống thu về thi thể Thần tộc, hơn nữa còn thu với rất nhiều điểm tội ác, anh xem thi thể này có thể thu về bao nhiêu điểm tội ác vậy?

Hệ thống đáp lại:

- Hệ thống không thu thi thể này về được.

- Không thu về được? Anh có nhầm hay không, đây chính là thi thể tộc trưởng của thần tộc Thiên Mộng, làm sao có thể không thu về được?

Vương Hạo mất hứng, hầm hừ nói:

- Anh có phải muốn ăn tiền hoa hồng hay không, nếu như vậy thì nói rõ ràng, không nên làm những chuyện mờ ám như vậy.

Trong lòng hệ thống quát to một tiếng MMP, bí cảm giác kí chủ này đã chạy quá xa ở trên con đường vô sỉ, cũng không về được nữa rồi.

Hệ thống bất đắc dĩ giải thích:

- Thần tộc Thiên Mộng bởi thông hôn trong thời gian dài với chủng tộc khác, khiến cho huyết mạch Thần tộc của bọn họ đã không còn thuần khiết, cho nên không có cách nào thu về được.

- Huyết mạch không thuần khiết?

Vương Hạo nhíu mày suy nghĩ một lát, vừa rồi Thịnh Văn Kiệt quả thật cũng có nói qua, bởi vì thần tộc Thiên Mộng và ngoại tộc thông hôn nên bọn họ mới bị đuổi ra khỏi không gian Thần Đạo.

- Má nó, vậy tôi không phải thiệt thòi rồi quá?

Vương Hạo nhìn về phía những người trong thần tộc Thiên Mộng, trong lòng đặc biệt không vui, hắn vốn muốn dựa vào những người này tới kiếm một khoảng, nhưng ai biết bọn họ lại đều có thể đều là một đám không đáng bao nhiêu tiền chứ.

Tuy nhiên, khi Vương Hạo quay đầu lại nhìn về phía bốn Thần tộc lớn, tâm tình hắn lập tức trở nên tốt hơn.

Thi thể của thần tộc Thiên Mộng này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thi thể của bốn Thần tộc lớn lại rất đáng giá đấy!

Hơn nữa bốn Thần tộc lớn và hai cung Thiên, Tiên đại chiến lâu như vậy, hắn cũng không tin bốn Thần tộc lớn không có người chết.

- Cần phải dùng biện pháp gì để đoạt được thi thể của những Thần tộc vào tay đây?

Chân mày Vương Hạo nhăn lại, chìm vào trong trầm tư.

Nếu cướp thì khẳng định không làm được, hắn còn mong sử dụng danh hiệu anh hùng mới nhận được để kích động cho Tinh Vực và Ma Vực chiến đấu với nhau, hắn không thể bởi vì chuyện nhỏ mà mất chuyện lớn được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.