- Xem ra việc chúng ta đàm phán đã thành công rồi!
Thu Linh Hàn che miệng cười nói.
Vương Hạo liếc nhìn Thu Linh Hàn một cái, bình thản nói:
- Di tích thượng cổ chỉ là một tin tức, ta có thể nhận được lợi ích hay không cũng khó nói, muốn lấy những cơ giáp đó thì phải cho ta một phần trăm cổ phẩn của công ty Thiên Hỏa, vừa vặn gom lại thành năm phần trăm.
- Ngươi…
Nụ cười trên mặt Thu Linh Hàn lập tức tan biến, nàng tức giận đến mắc phồng má, hận không thể cho tên khốn này một cái bạt tai. Hắn cũng thật biết thấy khe hở thì cắm kim, có một chút khả năng thì phải mò được lợi ích!
- Ha ha…
Thu Đông dùng tay vuốt râu cười to nói:
- Ngươi cũng thật xảo quyệt, tốt, vậy thì cho ngươi năm phần trăm cổ phần, thậm chí Thu gia chúng ta còn toàn lực giúp ngươi khám phá di tích thượng cổ này.
- Giúp ta sao?
Vương Hạo tỏ vẻ nghi ngờ.
Thu Linh Hàn gật gật đầu, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc nói:
- Di tích thượng cổ này vô cùng kỳ lạ và đặc biệt, chỉ có người chưa tròn hai mươi tuổi mới có thể tiến vào, ngoài hai mươi tuổi căn bản không thể tiến vào được.
- Thần kỳ như thế sao?
Vương Hạo kinh ngạc.
Thu Đông gật đầu thật mạnh.
- Rốt cuộc nhân loại thượng cổ tồn tại thế nào, không có một ai biết được, nhưng có một điểm có thể khẳng định, võ đạo của bọn họ mạnh hơn hiện đại, đây là sự thật được người đời công nhận, cho nên hoàn toàn có thể hiểu được loại thiết lập này.
- Các ngươi giúp ta như vậy, có cần còn có điều kiện gì hay không?
Vương Hạo gật gật đầu, sau đó hắn híp mắt quan sát hai cha con này, đây là người kinh doanh xảo quyệt, làm sao có thể vô duyên vô cớ giúp hắn.
- Tiểu tử rất thông minh, chúng ta chỉ có một yêu cầu.
Thu Đông dùng tay vuốt râu, cười nói:
- Nếu như ngươi có thể tìm được tinh thạch kế thừa trong di tích thượng cổ, vậy thì tinh thạch kế thừa sẽ do cá nhân ngươi sở hữu, nhưng hai nhà chúng ta có thể cùng nhau sử dụng tinh thạch kế thừa của đối phương.
- Đây là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi, có vẻ như ta không có lý do gì để từ chối.
Vương Hạo gật đầu đồng ý, do có rất nhiều loại tinh thạch kế thừa, cho nên lựa chọn hai loại thuộc tính gì để kết hợp với nhau sẽ trở nên rất quan trọng.
Cho nên, giữa các đại quý tộc thường thường trao đổi sử dụng tinh thạch kế thừa với nhau, đương nhiên ngoại trừ phủ Tổng Thống, bởi vì tinh thạch kế thừa trong tay bọn họ rất toàn diện, căn bản không cần đi cầu xin người khác.
- Vậy bao giờ chúng ta sẽ đến chỗ di tích thượng cổ kia?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.
Thu Linh Hàn bấm ngón tay tính toán.
- Di tích thượng cổ kia cứ cách ba năm mới mở một lần, hiện tại cách lần trước mở ra đã được ba năm, có lẽ nửa tháng sau sẽ mở ra.
- Ba năm mở ra một lần sao?
Vương Hạo chau mày lại.
- Chẳng lẽ trước kia đã từng có người khám phá qua di tích thượng cổ này rồi sao?
Thu Linh Hàn gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Di tích thượng cổ được phát hiện chín năm trước, nhưng người hai lần trước vào đó không có cách nào khám phá hết di tích này, phần lớn đều không nhận được bảo vật, cho nên lần này các thế lực lớn quyết định phái ra tiểu bối mạnh nhất dưới hai mươi tuổi vào đó khám phá.
- Tiểu bối mạnh nhất?
Vương Hạo bĩu môi, hiển nhiên hắn căn bản không xem đám tiểu tử này ra gì.
Thu Đông lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Không thể sơ ý, trong số những tiểu bối tiến vào lần này có rất nhiều nhân vật lợi hại.
- Rất nhiều? Còn là nhân vật lợi hại sao?
Vương Hạo hơi sững sốt, chẳng lẽ trong số tiểu bối hai mươi tuổi của Liên Bang Tinh Tế còn có ai mạnh hơn hắn sao?
Thu Linh Hàn giải thích nói:
- Trong số các thế lực lớn, có hai phương pháp để bồi dưỡng tiểu bối, một là bồi dưỡng người có tiềm lực, hai là bồi dưỡng người không có tiềm lực!
- Có tiềm lực và không có tiềm lực?
Vẻ mặt Vương Hạo đầy nghi vấn, hiển nhiên hắn không hiểu điều đó có ý gì.
Thu Linh Hàn tiếp tục giải thích nói:
- Bồi dưỡng có tiềm lực chính là tiểu bối này có tiềm lực đột phá Vũ Đế, cho nên bọn họ sẽ từ từ, giúp hắn luyện tốt căn cơ, tuyệt đối không đốt cháy giai đoạn; Còn bồi dưỡng không có tiềm lực là thành tựu cao nhất của tiểu bối này chính là Vũ Vương, cho nên bọn họ lựa chọn bồi dưỡng theo hình thức máy móc, căn bản không để ý căn cơ gì cả, chỉ cần tu vi đạt tới Vũ Vương thì sắp xếp các loại nhiệm vụ cho những người này tăng cường kinh nghiệm thực tiễn.
- Ý của nàng chính là những nhân vật lợi hại này đều là Vũ Vương sao?
Vương Hạo nhíu mày lại, biết được thiên tài có tiềm lực chính là người kế nhiệm do các thế lực lớn bồi dưỡng, mà người không có tiềm lực chính là tay chân do các thế lực lớn bồi dưỡng.
Thu Linh Hàn gật gật đầu.
- Trên căn bản đều tồn tại Vũ Vương cấp một cấp hai, chúng ta cũng sẽ sắp xếp mười người hộ vệ Vũ Vương cho ngươi.
- Nhỏ mọn vậy sao? Chỉ có mười người?
Vương Hạo nhìn Thu Linh Hàn với ánh mắt chê bai.
Thu Linh Hàn trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái.
- Không phải nhỏ mọn, mà mỗi lần tiến vào Di tích thượng cổ đều có giới hạn số người, cho nên các thế lực lớn phân chia ra, chúng ta chỉ có thể sắp xếp mười gã hộ vệ Vũ Vương cho ngươi.
- Các thế lực lớn đều có giới hạn số người sao?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:
- Vậy ta có thể lấy hạn ngạch của Dược Tề Công Hội qua đây không?
Mày liễu của Thu Linh Hàn hơi nhíu lại.
- Dược Tề Công Hội thường không tham gia loại hoạt động này, chẳng qua nếu ngươi muốn đi, ta nghĩ Dược Tề Công Hội sẽ tranh thủ giúp ngươi một chút.
- Vậy thì nàng giúp ta nói với Dược Tề Công Hội là ta muốn tham gia, bảo bọn họ chuẩn bị hộ vệ Vũ Vương cho ta đi!
Vương Hạo phất tay, biểu hiện nàng tự nghĩ cách làm đi.
Thu Linh Hàn gật đầu, tỏ ý sẽ giúp Vương Hạo trao đổi với Dược Tề Công Hội, dù sao dẫn theo càng nhiều Vũ Vương vào đó, cũng thể hiện có được càng nhiều bảo bối, đồng thời cũng càng an toàn hơn.
Ngay lúc này, Quán Tân Hùng đi tới.
- Lão Thu, liên quan chuyện hợp tác, lát nữa sẽ có người đến trao đổi với các ngươi, hiện tại ta phải dẫn Tống Kiệt rời rồi.
Thu Đông cười lớn một tiếng.
- Cũng đúng, ngươi hãy mau chóng sử dụng Tống Kiệt đổi lấy Lý Vân Dương đi! Bằng không nửa tháng sau, Quân bộ các ngươi sẽ không có ai tiến vào Di tích thượng cổ rồi.
- Quân bộ chúng ta rất nhiều nhân tài, Lý Vân Dương không là gì cả.
Quán Tân Hùng lạnh lùng hừ một tiếng.
- Vậy sao?
Vương Hạo lộ vẻ kỳ lạ nhìn Quán Tân Hùng.
- Nếu đã không là gì cả, vậy thì thật sự quá tốt rồi.
- Ý ngươi là gì?
Quán Tân Hùng nhíu mày lại, cảm thấy Vương Hạo đang nói ám chỉ.
- Không có gì.
Vương Hạo mỉm cười nói:
- Chỉ là từ chỗ Tống Kiệt được biết, Lý Vân Dương đã bị hai mươi gã đại hán chà đạp ở Liên Bang Diệu Thiên.
- Chà đạp rồi!
Mọi người trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Vương Hạo vô cớ nhún vai.
- Nhìn ta làm gì? Ta cũng là nghe Tống Kiệt nói thôi.
Quán Tân Hùng lập tức buồn bực, giọng nói lạnh nhạt:
- Chúng ta đi!
Thu Đông nhìn đám người Quân bộ rời khỏi, khẽ hỏi:
- Lão đệ, chuyện Lý Vân Dương bị chà đạp, có phải là do ngươi quậy phá hay không?
Vương Hạo cười, mọi thứ không cần phải nói rõ ràng như vậy.
- Tên xảo quyệt này thật quá hư hỏng rồi.
Thu Đông bắt đầu cười lớn, đối với chuyện này, hắn chỉ có thể nói… làm tốt lắm!
Nhìn thấy Thu Đông và Vương Hạo cười nói vui vẻ, Thu Lôi ôm ngực lại, cảm thấy trong lòng đau đớn khó hiểu. Hôm nay vốn là ngày vui hắn trở về, nhân vật chính trong buổi hoan nghênh này phải là hắn mới đúng, nhưng sau cùng lại bị Vương Hạo ngang nhiên đoạt hết tất cả sự chú ý, hơn nữa tất cả mọi người đều xoay quanh Vương Hạo, hoàn toàn quên mất nhân vật chính là hắn.
Cảm giác bị người chiếm hết danh tiếng như vậy, ai có thể hiểu được?
Thấy cảnh tượng này, Bách Biến lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Yêu nghiệt ra đời, không phải ai cũng có thể so sánh được, tiểu thiếu gia hãy chấp nhận số mệnh đi! Sự chú ý này thiếu gia là không thể đoạt trở lại được.