Đại học Thiên Bắc, phân viện số 11.
Một chiếc phi thuyền Quang Long dừng trên điểm đỗ, đám người Vương Hạo từ trong phi thuyền đi ra. Sau khi phi thuyền Quang Long được cải tạo qua, bọn họ từ biệt Lăng Tiêu, rời khỏi hành tinh Thiên Hỏa trở về phân viện số 11.
- Tạm biệt, chúng ta về nhà trước.
Lạc Huyên vẫy tay với Vương Hạo, sau đó không xoay đầu đã kéo theo Linh Linh và Hạ Vi Vi rời đi, hiển nhiên là nhớ mẫu thân rồi, dù sao nàng cũng đã rời nhà rất nhiều ngày.
- Ai, nữ sinh hiện tại thật đúng là không có đầu óc!
Vương Hạo thở một hơi dài, trở về nhà cũng không biết dẫn hắn đi cùng, chẳng lẽ không sợ mẫu thân nàng cằn nhằn còn chưa tìm được bạn trai hay sao?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt, bọn họ đã không thể đoán trước trình độ bản thân sùng bái của vị lão đại này.
- Đúng rồi lão đại, hiện tại tuy rằng huynh có danh hiệu Nguyên soái, nhưng không có lính, không có kinh phí cũng không phải là cách!
Trần Diệu thay đổi đề tài hỏi.
Tiền Vạn Dương tức giận nói:
- Tên Quán Tân Hùng này thật sự quá đáng, đã tham dự nghiên cứu phát triển kỹ thuật não cảm ứng từ xa, kết quả lại chỉ cho lão đại một danh hiệu Nguyên soái.
Vương Hạo tự tin cười nói.
- Lão khốn Quán Tân Hùng cho rằng thật sự có thể dễ dàng lợi dụng được ta hay sao?
Ánh mắt của hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sáng ngời, mỗi khi Vương Hạo có biểu hiện như vậy, có nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo rồi, hiện tại xem ra Quán Tân Hùng đã được lên danh sách đen của Vương Hạo. Về phần có thể tính kế được vị Đại Tư Lệnh này hay không, với động tĩnh của Vương Hạo gây ra trong Liên Bang Diệu Thiên thì có thể nhìn ra được.
- Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Tiền Vạn Dương hiếu kỳ hỏi.
Khóe miệng của Vương Hạo hơi nhếch lên.
- Trước tiên cần phải lan truyền tin tức ta làm nguyên soái trên toàn Liên Bang Tinh Tế, để tất cả mọi người đều biết ta không chỉ là nguyên soái, còn có quyền lực tự chủ chiêu mộ binh sĩ.
Hai vị tiểu đệ có chút xấu hổ, bọn họ cảm thấy cho dù lan truyền tin tức ra ngoài, người có bản lĩnh cũng sẽ không đến nương nhờ là mấy. Dù sao một nguyên soái mười bảy tuổi, không có tiền, không có vũ khí, cho dù sau này có thành tựu không tầm thường, nhưng chí ít cũng còn phải chờ mười mấy năm mới được. Thử hỏi có bao nhiêu người có bản lĩnh nguyện ý dùng thời gian dài như vậy để phấn đấu cùng Vương Hạo? Có thời gian như thế, sợ rằng bọn họ đã tự tạo dựng một sự nghiệp cho chính mình từ lâu rồi, cần gì phải lãng phí thời gian nữa.
- Các ngươi cho rằng ta làm vậy là muốn để người ta chủ động đến nương nhờ ta hay sao?
Vương Hạo bĩu môi.
- Vậy ý của lão đại là…
Trần Diệu hiếu kỳ hỏi.
Vương Hạo khẽ cười nói:
- Ta dự định bán quân hàm!
- Bán quân hàm?
Hai vị tiểu đệ kinh ngạc hô lên một tiếng, đây là thao tác gì vậy? Mua bán chức quan, đây chẳng phải đại tham quan hại nước hại dân hay sao?
- Ta muốn tổ chức một buổi bán đấu giá, chỉ cần trả giá cao thì có thể mua được quân hàm Thiếu Tướng, Trung Tướng, Thượng Tướng... Ta không tin đám nhà giàu thế hệ thứ hai sẽ không động lòng với những quân hàm này.
Vương Hạo đắc ý cười nói.
Hai vị tiểu đệ trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cho điểm mười đối với thao tác này.
Phải biết, tuy rằng Vương Hạo là nguyên soái không có binh sĩ, nhưng dù sao vị trí nguyên soái là đại tư lệnh đích thân hạ lệnh ban cho, cho nên chiêu mộ cấp dưới như vậy tuyệt đối là nhân viên trong biên chế, cũng có nghĩa là những quân hàm đó đều là quan chức hàng thật giá thật. Mà ở trong Liên Bang Tinh Tế, quân hàm trung tướng trở lên đều nằm trong tay quý tộc, ngoại trừ dân thường như Vương Thiên Dực có vận may vô địch làm được nguyên soái, còn lại không có dân thường nào có thể thành công đánh vào vòng tròn quý tộc. Cho dù là giàu có, thiên phú mạnh cũng không có mạng đi làm chức quan này. Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần bỏ tiền đúng chỗ, ngay cả đại tướng cũng có thể làm được.
Với kỷ luật như thép của Quân bộ, trung tướng gặp đại tướng nhất định phải hành lễ, thử hỏi một trung tướng quý tộc sẽ hành lễ trước đại tướng dân thường, có bao nhiêu kẻ nhà giàu thế hệ thứ hai có thể cưỡng lại sự mê hoặc đó? Hơn nữa, quân hàm này có quyền lực lớn hơn so với những người làm quan này nhiều, hoàn toàn có thể tưởng tượng kiếm được lợi ích. Như vậy, vấn đề về tiền đã không cần phải lo, vấn đề về người thì những người mua chức quan chắc chắn sẽ tự mình giải quyết.
Trần Diệu suy nghĩ nói:
- Lão đại, chủ ý của lão đại rất tốt, nhưng dù sao Quán Tân Hùng là đại tư lệnh, là lãnh đạo trực tiếp của huynh, nếu hắn hạ lệnh không cho phép làm như vậy, thể diện của lão đại sẽ bị mất sạch.
- Ta phải sợ hắn sao!
Vương Hạo khinh thường bĩu môi.
- Lão tử không chỉ là nguyên soái của Quân bộ, còn là nhị đương gia của công ty Thiên Hỏa, phó hội trưởng của Dược Tề Công Hội, có hai chỗ dựa lớn này, một đại tư lệnh như hắn còn dám tạo sóng ở trước mặt ta sao?
Hai vị tiểu đệ trợn tròn mắt, lão đại này có biết dùng thành ngữ hay không? Còn tạo sóng? Rốt cục ai tạo sóng trong lòng hắn không biết rõ hay sao?
- Khụ khụ…
Tiền Vạn Dương ho một tiếng nói:
- Vậy lúc lão đại ở công ty Thiên Hỏa, vì sao không nói với Thu lão gia và hội trưởng Thủy Dao?
Vương Hạo khẽ mỉm cười nói:
- Bởi vì một tuần nữa chính là đại thọ mười tám tuổi của ta rồi. Ta không muốn sinh sự trong thời gian này, ảnh hưởng tới tâm trạng của ta.
- Đại…đại thọ mười tám tuổi?
Hai vị tiểu đệ trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thật lòng nghi ngờ tai của mình nghe nhầm, từ khi nào mười tám tuổi cũng trở thành đại thọ vậy?
- Lão…lão đại, nghe ý của lão đại, vậy… đại thọ mười tám tuổi còn phải đãi hai bàn hay không?
Trần Diệu thăm dò hỏi.
- Bụp…
Vừa nói dứt lời, Vương Hạo đã đánh một bạt tai lên đầu của Trần Diệu, tức giận nói:
- Lão đại của ngươi là nhị đương gia của công ty Thiên Hỏa, lão già Thu Đông là đại ca của ta, vai vế của ta cao bao nhiêu, còn cần ta nhắc nhở ngươi nữa sao?
Trần Diệu vội vàng lắc đầu, ra hiệu không cần, nhưng trong lòng hắn cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao nhìn thấy Thu Đông, Vương Hạo lại chủ động gọi người ta là đại ca, thì ra mọi thứ đều vì tổ chức đại thọ mười tám tuổi này, sau đó thu nhận quà từ các thế lực. Lúc này, Tiền Vạn Dương gật đầu khom lưng đi đến trước mặt Vương Hạo.
- Lão đại, chúng ta sẽ đi in thiệp mời cho lão đại, trên đó viết nhị đương gia của công ty Thiên Hỏa, nhị đệ của Thu Đông lão gia sẽ tổ chức đại thọ sau một tuần, chân thành kính mời đến dự tiệc.
Vương Hạo hài lòng gật đầu.
Trần Diệu ngây người ra, vậy cũng được sao?
Không biết đích danh của Vương Hạo, không viết tuổi, chỉ dùng thân phận nhị đệ của Thu Đông lão gia, đây chẳng phải thật lòng muốn người ta hiểu nhầm sao?
- Tiểu tử ngươi khá lắm, là người làm được việc lớn.
Vương Hạo vỗ vai của Tiền Vạn Dương.
- Hiện tại, ta lấy thân phận nguyên soái thứ năm chấp nhận cho ngươi làm đại tướng!
- Đại tướng?
Tiền Vạn Dương kích động suýt chút nữa thì ngất đi, hắn chưa từng nghĩ hạnh phúc lại đến đột ngột như thế, cho dù trong tay đại tướng này không có một binh sĩ, nhưng cũng làm cho tổ tiên nở mặt mày rồi!
- Cám ơn lão đại bồi dưỡng!
Tiền Vạn Dương trực tiếp quỳ xuống, ôm đùi của Vương Hạo.
Trần Diệu trợn mắt há hốc mồm, trong lòng buồn bực vô cùng, không ngờ hắn đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây, rạng rỡ tổ tông như vậy.
- Lão đại, đệ cảm thấy chúng ta nên mua lại một công ty truyền thông, không chỉ có thể tuyên truyền lão đại mười tám tuổi làm được nguyên soái, còn có thể tuyên truyền nhị đệ của Thu lão gia thần bí thế nào.
Trần Diệu nghiêm túc nói.
- Mua lại công ty truyền thông?
Vương Hạo gãi cằm, cảm giác chủ ý này rất tốt. Nếu có công ty truyền thông, vậy khi hắn làm chuyện xấu có thể thông qua công ty của chính mình lan truyền đến toàn Liên Bang Tinh Tế, như vậy người đời sẽ có thể biết hắn đã làm gì, và bắt đầu khạc nhổ vào hắn.
- Tiểu tử ngươi cũng rất có tiền đồ.
Vương Hạo vỗ vai của Trần Diệu.
- Hiện tại ta lấy thân phận nguyên soái thứ năm chấp nhận cho ngươi làm đại tướng.
- Cám ơn lão đại bồi dưỡng!
Trần Diệu chảy nước mắt đầy mặt quỳ dưới đất, ôm đùi của Vương Hạo, hắn phát hiện chỉ cần ôm cái đùi to này, sau này mình xác định sẽ không tầm thường.
Vương Hạo khẽ nhoẻn miệng cười, một nguyên soái có hai đại tướng nhận lệnh, cũng chính là hai cánh tay đắc lực của chính mình, hắn không lựa chọn tiểu đệ trung thành với mình, chẳng lẽ thật sự lựa chọn đám nhà giàu thế hệ thứ hai chỉ biết xài tiền hay sao?