Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 277: Chương 277: Từ bỏ điều trị.




Phân viện số 11, văn phòng của Hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Chung Ly cười khổ đứng một bên, còn vị trí hiệu trưởng đã bị Vương Hạo chiếm mất rồi.

Nói thật, tuy rằng hắn biết thành tựu tương lai của tiểu tử Vương Hạo này không tầm thường, nhưng hắn thật sự không ngờ khi mười bảy tuổi Vương Hạo lại làm được nguyên soái của Quân bộ, cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, còn trở thành Phó hội trưởng Dược Tề Công Hội. Đồng thời, thiên phú khủng khiếp đó càng khiến người cùng tuổi không thể sánh bằng, không nhắc tới chuyện khác, chỉ nói đến Thiên Nhân Hợp Nhất đã cách xa rất nhiều thế hệ trước.

- Gần đây hiệu trưởng sống khá sung túc đấy!

Vương Hạo khẽ cười nói, từ sau khi hiệu trưởng Chung Ly bắt đầu tham ô nhận hối lộ, tu vi của vị hiệu trưởng này một đường thăng tiến, hiện tại đã đạt tới Vũ Vương cấp ba.

Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt, hắn sống sung túc ở chỗ nào? Hiện tại trên mạng khắp nơi đều là biểu ngữ hiệu trưởng biến thái, còn có sinh viên lấy hình ảnh của hắn làm thành bảng biểu tình, hơn nữa còn kèm theo biểu ngữ rất tệ hại.

- Vương Hạo, hiện tại đã có vài sự tình không thể khống chế được nữa, rất nhiều học sinh bị lừa gạt đã dự định liên kết với nhau để báo cáo đến chủ viện.

Trong lòng hiệu trưởng Chung Ly rối bời, không nắm chắc. Tuy có quan hệ của Vương Hạo, hắn không cho rằng Tô Mộc sẽ giao hắn cho cảnh sát, nhưng chức vụ hiệu trưởng này sợ rằng thật sự không giữ được. Cho nên để còn có miếng cơm ăn, hắn vẫn cần Vương Hạo giúp đỡ, dù sao hậu đài của vị này đã không còn như xưa.

- Yên tâm, đó đều là chuyện nhỏ.

Vương Hạo phất tay, hỏi:

- Hôm nay ta đến đây chính là muốn ông từ chức, đến quân đoàn giúp ta chiêu binh.

- Chiêu binh?

Hiệu trưởng Chung Ly sửng sốt.

- Không sai, chính là chiêu binh!

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Ta dự định chiêu mộ một đội quân do thiên tài tạo thành, chiến lực của đội quân này tuyệt đối không phải là công trình bã đậu hũ, thành viên trong đó phải có năng lực giỏi như của bốn đại quân đoàn vương bài, còn ông làm hiệu trưởng nhất định biết những sinh viên có thiên phú tốt, giúp ta chiêu mộ bọn họ qua đây.

Trần Diệu nhíu mày.

- Ý của lão đại là thành lập một đội quân vương bài trước.

Vương Hạo gật đầu.

- Trước mắt ta không nuôi nổi hàng triệu đại quân, nhưng chẳng lẽ một đội quân ngàn người, chục ngàn người, ta lại nuôi không nổi hay sao?

Tiền Vạn Dương liên tục gật đầu.

- Không sai, lão đại có năm phần trăm cổ phần của công ty Thiên Hỏa, nuôi một đội quân nhỏ chục ngàn người tạo thành, sẽ hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghe xong, Hiệu trưởng Chung Ly không ngừng tặc lưỡi, hắn thật sự không ngờ Vương Hạo chỉ đi ra ngoài một vòng, nhưng lại mập đến mức này. Năm phần trăm cổ phần của công ty Thiên Hỏa, hàng năm sẽ có được bao nhiêu tiền hoa hồng? Hiệu trưởng Chung Ly suy nghĩ xong, cũng gật đầu đồng ý. Dù sao hậu đài của Vương Hạo rất mạnh, đi theo hắn kiếm sống, ngày tháng sau này nhất định sẽ sống rất sung túc. Đương nhiên mấu chốt nhất là hắn thật sự không thể giữ được phân viện số 11 nữa, nếu chẳng may chuyện hôm đó bại lộ, hắn sẽ phải tiêu đời.

- Đúng rồi, người lần trước đến phá biệt thự của ta tên là gì thế?

Vương Hạo đột nhiên hỏi.

Tiền Vạn Dương vội vàng trả lời:

- Lão đại, người đó tên Tô Mạc, là lão đại của Cuồng Kiếm Xã, tuy nhiên lần trước do tổ chức khủng bố DY tập kích, khiến hắn tránh được một kiếp, hiện tại hắn đã đến chủ viện rồi.

- Đến chủ viện?

Vương Hạo xoay đầu nhìn Hiệu trưởng Chung Ly, hỏi:

- Hiện tại tu vi của ta đã đột phá Vũ Tông, có đủ tư cách đến chủ viện hay không?

- Ta lập tức viết thư giới thiệu cho ngài.

Hiệu trưởng Chung Ly nhanh chóng viết một lá thư đưa cho Vương Hạo.

- Được rồi, ông thu dọn đồ xong thì xuất phát đi chiêu mộ người đi!

Vương Hạo tiếp nhận thư tiến cử, đứng dậy rời khỏi.

Hiệu trưởng Chung Ly lắc đầu thở dài một hơi, với tính cách thích gây sự, nhưng không sợ chuyện của Vương Hạo, đến chủ viện chạm mặt với đám thiên tài kiêu ngạo kia, nghĩ tới thôi cũng biết tuyệt đối sẽ vô cùng kinh hãi.

- Tô Hiệu trưởng, hi vọng ông có thể quản giáo tốt tên hỗn thế ma vương này!

Hiệu trưởng Chung Ly thở dài một tiếng, bắt đầu ngồi xuống viết thư từ chức.

...

Chủ viện đại học Thiên Bắc, bốn vị hiệu trưởng trong đó có Tô Mộc đều lộ ra vẻ mặt buồn bực. Khi Vương Hạo đến Liên Bang Diệu Thiên, bọn họ đã lập ra một phương án giáo dục, hi vọng chờ Vương Hạo trở về sẽ dạy dỗ thật tốt tiểu tử này, thay đổi hết những thói hư tật xấu trên người hắn. Nhưng ai biết được vừa trở về, Vương Hạo đã làm đến nguyên soái, hơn nữa còn có thân phận Phó hội trưởng Dược Tề Công Hội, cộng thêm thân phận cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, nếu hắn có thể nghe lời bọn họ, thành thật làm đứa bé ngoan, đó mới thật sự là gặp quỷ rồi.

- Lão Tô, lần này phải làm thế nào?

Hoa Tử Húc hỏi.

Tô Mộc lắc đầu, thở dài nói:

- Chỉ trách lúc trước ta dung túng cho hắn, mới khiến cho cục diện không thể khống chế được như hiện tại.

Võ Thiên Luân gật đầu.

- Không sai, nếu lúc trước ông nghiêm khắc dạy dỗ Vương Hạo khi hắn phạm sai lầm nhỏ, cũng sẽ không có những chuyện như hiện tại.

Tô Mộc cười khổ nói:

- Lúc trước ta thấy hắn tuổi còn nhỏ, cộng thêm những năm nay hắn lại chịu nhiều uất ức, ta không hi vọng hắn sẽ thiệt thòi như Thiên Dực, cho nên không có xuống tay được, muốn chờ hắn lớn một chút, biết rõ lý lẽ mới giáo dục hắn.

Vương Côn Luân thở dài.

- Cho nên mới dẫn đến tình trạng như hiện nay, ai cũng biết hắn tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh gây họa lại lớn bằng trời.

- Ta lại cảm thấy tiểu tử Vương Hạo thật sự rất giỏi.

Hoa Tử Húc dùng tay vuốt râu cười nói:

- Các ngươi xem, sau khi những lão già chúng ta che giấu thân phận, hắn không chỉ tiếp tục gây chuyện, còn càng lăn lộn càng tốt, đây không thể không nói là bản lĩnh của hắn.

- Về điểm này, ta rất khâm phục tiểu tử này.

Võ Thiên Luân gật đầu.

- Thật ra chúng ta có thể nghĩ như vậy, mục đích thật sự chúng ta giáo dục Vương Hạo chính là khiến hắn không bị người khác ức hiếp, đồng thời cũng không để hắn ức hiếp dân thường, Vương Hạo cũng làm rất tốt, hắn không chỉ không bị người ta ức hiếp, cũng không đi ức hiếp dân thường, tốt biết mấy!

- Nói như vậy cũng không sai.

Tô Mộc thở dài.

- Nhưng sau khi Vương Hạo gây sự, dân thường ít nhiều sẽ có chút oán giận, như vậy, danh tiếng của hắn lại không dễ nghe!

Vương Côn Luân cười nói:

- Lão Tô, ta thấy lão chỉ bận tâm vô ích. Người đời đều thấy thiên phú của Vương Hạo khủng khiếp thế nào, lão cho rằng Liên Bang Tinh Tế có thể chứa được hắn sao?

Võ Thiên Luân đồng ý gật đầu nói:

- Nói không sai, tương lai Vương Hạo sớm muộn sẽ rời khỏi Liên Bang Tinh Tế, đi khám phá vũ trụ thần bí, cho dù danh tiếng này xấu vô cùng thì có quan hệ gì?

Hoa Tử Húc cười nói:

- Lão Tô, lão có sức lực đi để ý tới danh tiếng xấu của Vương Hạo, ta thấy không bằng đi tìm một nữ nhân cho Vương Hạo, chờ ôm cháu, sau đó giáo dục từ đầu.

Mắt của Tô Mộc sáng lên, chủ ý này không tệ, hiện tại trong lòng của Vương Hạo căn bản thuộc về loại từ bỏ điều trị, không còn thuốc nào cứu chữa.

Nhưng gien của Vương gia là đời trước mạnh hơn đời sau, nếu sinh thêm một đứa con trai để hắn giáo dục từ đầu, nhất định lại là một Vương Thiên Dực chính trực, hơn nữa còn mạnh hơn Vương Thiên Dực rất nhiều lần.

- Nhà các ngươi có tiểu bối nào vừa tuổi hay không?

Tô Mộc hỏi.

Ba vị hiệu trưởng thở dài lắc đầu, nếu nhà của họ thật sự có tiểu bối vừa tuổi, nhất định sẽ lập tức giới thiệu cho Vương Hạo, hơn nữa chỉ cần mang thai, cho dù sau đó hắn bội tình bạc nghĩa cũng không sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.