- A...
Tiếng kêu thê thảm vang lên trong trang viên, sắc mặt của từng phần tử khủng bố DY dữ tợn ngã nhào trên đất, trên người bắt đầu thối rửa.
Hi Dung Hiên nhanh chóng tiến lên, cầm trong tay chiếc hộp chứa trong Không Gian Bảo Thạch, chỉ cần hắn có thể mang Không Gian Bảo Thạch về thì nhất định sẽ được coi trọng lần nữa.
Tuyết Thiên Cầm đã lui đến nơi an toàn, nhưng trên khuôn mặt trắng noãn thỉnh thoảng vẫn toát ra một tầng hắc khí.
- Đáng chết, bị trúng độc rồi.
Tuyết Thiên Cầm nghiến răng nghiến lợi, virus Zombie mặc dù không thể lấy tính mạng của cô, nhưng khiến thực lực của cô bị giảm nhiều. Dựa vào tu vi của cô bây giờ muốn làm giảm virus Zombie trong cơ thể ít cũng phải mất thời gian 10 ngày.
- Hi Dung Hiên, thì ra là anh, vì sao?
Đại Ngưu muốn rách cả mí mắt, hắn thực sự không nghĩ ra, cũng là thành viên của tổ chức DY, vì sao Hi Dung Hiên lại muốn ra tay với bọn họ chứ.
- Muốn trách thì trách Sơn Mao bất nhân trước...
Sắc mặt Hi Dung Hiên vô cùng bình tĩnh.
- Nhanh lên, phía trước vừa rồi mới xảy ra nổ mạnh...
Có thanh âm truyền đến từ phía xa.
Hi Dung Hiên biến sắc, không hay rồi, tiếng nổ vừa rồi đã thu hút quân bộ đội tuần tra đến đây, không kịp do dự, hắn nhanh chóng rời đi như cơn gió.
Tuyết Thiên Cầm nhìn thoáng qua Hi Dung Hiên rồi móc ra một bao phấn ném về phía Hi Dung Hiên đang chạy trốn, một ít bột phấn dính vào trên quần áo của Hi Dung Hiên mà hắn lại hoàn toàn không hay biết gì.
- Trúng phấn không màu rồi, tôi nhìn anh còn có thể chạy đi đâu...
Tuyết Thiên Cầm cười lạnh một tiếng sau đó rời đi, cô muốn về khu vực an toàn để luyện hóa virus Zombie, sau đó lại đi tìm Hi Dung Hiên để lấy lại Không Gian Bảo Thạch.
Chốc lát sau, một đội binh sĩ đi tới trang viên.
- Van cầu các anh mau cứu tôi...
Hoàng Mao nhìn thấy binh sĩ liền vội vàng cầu khẩn.
- Các anh là ai?
Binh sĩ lạnh mặt hỏi, không chỉ sử dụng bom nổ mạnh trang viên mà còn xuất hiện nguồn virus… virus Zombie, không thể nghi ngờ gì, đám người này có lai lịch rất khả nghi.
- Tôi là tổ thành viên của chức khủng bố DY, tôi biết một bí mật động trời, hãy mau cứu tôi, tôi không muốn chết...
Hoàng Mao thành thật kể ra tất cả mọi chuyện.
- Tổ chức khủng bố DY!
Binh sĩ kinh hãi, lập tức giơ vũ khí trong tay thẳng lên.
- Hoàng Mao, tên phản đồ này...
Hai mắt Đại Ngưu phiếm hồng, giơ nắm đấm đánh về phía Hoàng Mao.
Nhưng phịch một tiếng, các binh sĩ không chút do dự nổ một phát mạnh vào đầu Đại Ngưu, sau đó cho Hoàng Mao một bình thuốc kháng thể...
... . . .
Sao Thiên Minh, khu vực an toàn.
Sau khi người bị nhiễm bệnh dùng thuốc giải của Vương Hạo thì hoàn toàn bình phục, điều này cũng giúp cho Vương Hạo kiếm được cái gọi là đầy chậu đầy nồi.
Trên phi thuyền Hắc Long, một đám người đang ngồi vây quanh một chỗ.
- Lão đại, em đã đổi toàn bộ tiền bán thuốc giải thành điểm cống hiến rồi, tất cả có mười tỷ điểm cống hiến.
Giọng Tiền Vạn Dương run run, cả đời này hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
- Mới mười tỷ điểm cống hiến, bao giờ mới có thể lắp đặt mấy vũ khí tổn thương bốn cấp cho phi thuyền Hắc Long đây?
Vương Hạo gãi gãi cằm, suy nghĩ còn có thể kiếm tiền từ những chỗ nào nữa.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Hạo, thằng nhóc này có biết mình đang nói cái gì hay không?
Mười tỷ điểm cống hiến! Trong lịch sử phân viện Thập Nhất cũng chưa từng có học sinh nào có thể có được, trừ phi là những kẻ biến thái trong chủ viện kia.
Nhưng bây giờ Vương Hạo lại nói mới mười tỷ điểm cống hiến! Rốt cuộc bao nhiêu điểm cống hiến mới có thể thỏa mãn ông nội này đây?
- Lão đại, anh thật sự định lắp đặt vũ khí tổn thương bốn cấp cho Hắc Long Hào sao?
Tiền Vạn Dương bị hù dọa không nhẹ, quả nhiên là lão đại có tiền tùy hứng, vậy mà lại nghĩ đến việc mua vũ khí tổn thương bốn cấp.
Có điều một khi lắp đặt vũ khí tổn thương bốn cấp lên phi thuyền Hắc Long thì Võ Vương nhìn thấy cũng phải quỳ.
Trần Diệu gãi gãi cằm, nghĩ:
- Mười tỷ điểm cống hiến, hẳn là có thể lắp đặt hai quả pháo lôi xạ laser tổn thương bốn cấp.
- Pháo lôi xạ laser?
Vương Hạo nhíu mày:
- Tầm bắn của đồ chơi này tương đối ngắn, lắp đặt trên cơ giáp xem như là chủ pháo, nhưng nếu lắp đặt trên phi thuyền vũ trụ thì nhiều nhất có thể xem như pháo phụ.
Đám người trợn trắng mắt, lòng dạ ông nội này thực sự quá lớn, có hai quả pháo lôi xạ laser tổn thương bốn cấp đã là việc mà bao nhiêu người cầu mà không được, nhưng hắn thì ngược lại, có được mà còn chê bai này nọ...
- Trần Diệu, mày liên lạc với Triệu Tiểu Ngọc đi, tao chi chín tỷ điểm cống hiến để lắp đặt hai quả pháo lôi xạ laser tổn thương bốn cấp, đồng thời dùng pháo năng lượng mạch động của bản thân Hắc Long Hào để trao đổi hai thanh Gatling mười hai quản bốn cấp với cô ta.
Vương Hạo dặn dò.
- Chín tỷ điểm cống hiến mua hai quả pháo lôi xạ laser? Pháo năng lượng mạch động ba cấp đổi lấy hai thanh Gatling mười hai quản cấp bốn?
Khóe miệng Trần Diệu hơi co giật, nếu như có người dùng giá tiền này bán cho Vương Hạo thì tuyệt đối là kẻ ngu xuẩn.
- Còn lại một tỷ điểm cống hiến, mày và Tiền Vạn Dương hai người chia nhau.
Vương Hạo cười cười:
- Còn có vấn đề gì không?
- Không có, bọn em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Hai người Trần Diệu và Tiền Vạn Dương vỗ ngực cam đoan, vì để một người có được năm trăm triệu điểm cống hiến thì đừng nói là núi đao biển lửa, cho dù là thế giới nữ nhân xấu xí nhất, bọn hắn cũng muốn dùng mỹ nam kế dụ hoặc cô ta, sau đó khiến cô ta giảm giá.
Đám con gái bọn Nhạc Huyên một mặt bội phục nhìn Vương Hạo, tuy nói Vương Hạo là đồ vô sỉ nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc của hắn vô cùng thông minh.
Mười tỷ điểm cống hiến có thể mua hai quả pháo lôi xạ laser, một quả pháo năng lượng mạch xung bốn cấp, nhiều nhất chỉ đổi được một thanh Gatling mười hai quản bốn cấp.
Nhưng bây giờ hắn bỏ ra một tỷ điểm cống hiến trong đó để dụ hoặc hai tên đàn em toàn lực đi mua sắm. Nếu như thành công thì có thể giúp Vương Hạo kiếm nhiều thêm một thanh Gatling mười hai quản bốn cấp. Mà Tiền Vạn Dương và Trần Diệu, mỗi người cầm được năm trăm triệu điểm cống hiến cũng có thể võ trang đầy đủ cho mình, đây chẳng khác gì là hình thức biến tướng của việc tăng cường thực lực của Vương Hạo.
Thủ đoạn như thế thật khiến người ta không phục thì không được!
... . . .
Không bao lâu sau, Tuyết Thiên Cầm về tới khu vực an toàn. Nhưng khi cô tiến vào khu vực an toàn thì người đi trên đường đều đang thấp giọng thảo luận cái gì mà cuồng ma nát trứng.
- Cuồng ma nát trứng này thật sự là quá ghê tởm, không chỉ bán thuốc giải mười tỷ điểm mà còn đánh nát trứng của một ngàn tên đàn ông.
- Tên cuồng ma nát trứng này chính là cặn bã trong cặn bã, bại hoại trong bại hoại, những người bị nhiễm bệnh này gia đình bị hủy đã đủ đáng thương rồi, nhưng hắn lại còn có thể ra tay được.
- Tôi thăm dò được tên cuồng ma nát trứng này tên là Vương Hạo, là đệ nhất thiên tài của Công Hội Dược Tề.
- Nhưng đây không phải là lý do hắn bán một bình thuốc giải giá mười tỷ?
- Người anh em nói sai rồi, nghe nói Vương Hạo năm nay mới mười bảy tuổi nhưng đã là Dược Tông ba cấp rồi.
- Cái gì? Mười bảy tuổi? Dược Tông ba cấp?
- Đúng vậy, chính là Dược Tông ba cấp, nếu không anh cho rằng hội trưởng Băng Xảo sẽ nhìn hắn bán thuốc giải với giá mười tỷ mà làm ngơ sao?
- Lời này không sai, đối với loại thiên tài bậc này thì Công Hội Dược Tề cấp cao tuyệt đối sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
- Lại nói giá một tỷ xem như rất nhiều nhưng đối với Công Hội Dược Tề giàu nứt đố đổ vách mà nói...
- Ài... Người so với người, đúng là tức chết người mà!
- Vương Hạo?
Sắc mặt Tuyết Thiên Cầm lập tức lạnh xuống, đến bây giờ cô cũng không thể quên được cái tên đàn ông khiến cô nhục nhã này...