Thiên Phật Tinh.
Phổ Độ đơn giản kể lại những chuyện vừa xảy ra với Pháp Chiếu.
Vẻ mặt Pháp Chiếu càng nghe càng lạnh, hắn không ngờ trong phật môn sẽ xuất hiện loại bại loại như vậy.
Vẻ mặt Phổ Độ tức giận nói:
- Tôi thấy nên đuổi người như thế này ra khỏi Thiên Phật Tinh, sự hiện hữu của hắn chỉ khiến phật môn hổ thẹn.
Vương Hạo liếc mắt nhìn Phổ Độ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:
- Ngu ngốc!
- Tiểu tử cậu quá cuồng vọng, ngày hôm nay tôi nhất định phải giáo huấn cậu một chút.
Phổ Độ nổi giận, giơ tay lên đánh ra một quyền.
- Vèo…
Lúc này, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên, chỉ thấy nắm đấm của Phổ Độ thẳng tắp gào thét đánh về phía Vương Hạo.
Thái Hư nhíu mày, muốn tiến lên ngăn lại một quyền này của Phổ Độ.
Nhưng không đợi hắn ra tay, chỉ thấy Vương Hạo theo bản năng lập tức làm chuyển động rất nhỏ, thân thể giống như cơn gió dễ dàng tránh khỏi quyền cước.
- Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Phổ Độ bất ngờ, cho dù hắn không dùng toàn lực, nhưng cũng muốn dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này một chút.
Nhưng Vương Hạo lại dễ dàng né tránh như vậy, có phải là quá trái với định luật hay không?
Phải biết rằng hắn chính là cao thủ Thiên Vị cảnh, Vương Hạo mới có tu vi Vũ Tôn, trung gian kém hai cảnh giới lớn!
Chân mày Thái Hư nhíu lại, lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần tiểu tử này không chết, như vậy chắc chắn phật giáo vào trăm năm sau sẽ do hắn tới thống lĩnh, nhưng một hệ thống tư tưởng phật pháp mới sẽ thật sự tồn tại sao?
- Dám đánh lén tôi? Tôi thấy anh muốn tìm chết!
Hai mắt Vương Hạo lạnh lùng, lập tức biến thành kim nhân, kình khí khủng khiếp không ngừng phóng ra từ trong cơ thể.
Đồng thời, tay phải Vương Hạo nắm thành quyền, lực lượng cũng không ngừng tập trung về phía nắm tay, sau đó hóa thành một đạo lưu tinh màu vàng, nhanh chóng đánh vào bụng Phổ Độ.
- Ầm ầm ầm…
Lúc này, Phổ Độ giống như đạn pháo bị đánh bay ra ngoài, dọc đường đi không biết đụng hư bao nhiêu tường thể, nhấc lên một trận bụi mù.
Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo, lẩm bẩm nói:
- Vương Hạo, cậu thật biến thái, không mở ra Chí Tôn truyền thừa cũng có thể khiêu chiến người hơn mình hai cảnh giới lớn. Không được, Thỏ bảo bảo tôi cũng phải đi tu luyện mới được.
Nói xong, hắn trực tiếp tiến vào trong túi áo của Vương Hạo, cũng không biết là thật sự tu luyện, hay là ăn uống no đủ rồi nên đi ngủ.
- Con thỏ này, cảm giác vô cùng không đơn giản!
Ánh mắt Thái Hư rơi vào người Tiểu Bạch, phát hiện cho dù con thỏ này chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, nhưng thực lực tuyệt đối không thể coi thường.
Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, chờ đến lúc mọi người ở đây kịp phản ứng, chỉ thấy Phổ Độ đã bị đánh bay không thấy bóng dáng đâu.
Một lát sau, mọi người phục hồi lại tinh thần, tiếng xôn xao cũng vang lên.
- Đùa sao! Một quyền của Vũ Tôn có thể đánh bay Thiên Vị cảnh ra ngoài!
- Đâu chỉ đánh bay ra ngoài, lúc trước còn tránh thoát một đòn của Phổ Độ cực kì dễ dàng.
- Người tên Tôn Ngộ Không này dường như vô cùng không đơn giản!
- Có thể ở trong hồng trần lĩnh ngộ phật pháp, lại có thể khiêu chiến hai cảnh giới lớn, đây quả thực mới nghe lần đầu.
- Cho dù người này không đi đường thường, nhưng phật pháp thật sự rất cao.
- Nói nhảm, nếu tu vi phật pháp không cao, sao có thể nói ra câu Thánh Nhân cầu tâm, không cầu phật; ngu người cầu phật, không cầu tâm!
- Còn có câu tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
- Còn câu nói uống rượu ăn thịt nhưng vẫn giữ Phật Chủ trong lòng này vẫn cần thời gian kiểm chứng.
- Các anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào các anh cũng cho rằng lời hắn ngụy biện chính là phật lý!
- Cái này ai biết, tôi chỉ tin tưởng điều tận mắt nhìn thấy là thật.
- Có phải thật hay không, cứ xem qua sẽ biết, thứ như phật pháp tuyệt đối không làm giả được.
- Không sai, cứ chờ xem hắn là con lừa hay con ngựa.
- …
- Làm càn!!
Pháp Chiếu cả giận nói:
- Không chỉ không biết hối cải, còn gây sự ở Thiên Phật Tinh, người đâu mau bắt hắn lại.
- Rõ…
Võ Tăng phí sau Pháp Chiếu đồng thanh trả lời, nhanh chóng tiến lên vây bắt Vương Hạo.
Vương Hạo thở dài, nói:
- Biển khổ không nhai, quay đầu là bờ, nếu các vị không muốn trở về, vậy hãy để tôi tự mình đưa các anh sang bờ bên kia!
Vừa dứt lời, Vương Hạo đã hóa thành một đường ánh sáng màu vàng, giống như quỷ mị xông về phía đám người Võ Tăng.
- Thật nhanh!!
Đồng tử của mọi người ở đây chợt co lại, loại tốc độ này căn bản không phải là tốc độ của một người có tu vi Vũ Tôn có thể có.
- A…
Một giây tiếp theo, một Võ Tăng Thiên Vị cảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mặt mọi người biến sắc, chỉ thấy vị cổ của vị Võ Tăng này phun ra một đạo máu tươi, khí tức sinh mạng lập tức tắt lịm.
- Người này giết người, hắn giết người ở thánh địa phật môn!
Trong đầu mọi người trống rỗng, bọn họ không ngờ lại có người dám lớn lối như vậy ở thánh địa phật môn.
Đúng lúc này, một âm hưởng vô thượng phật vang lên:
- Toàn bộ tất cả dừng tay!
Lúc này, một phật quang bảy màu lập tức soi sáng ánh mắt của mọi người ở đây, vết thương trên cổ của vị hòa thượng bị Vương Hạo cắt cổ cũng từ từ khép lại.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy phật quang bảy màu phát ra từ trong cơ thể Thái Hư, hình dáng trang nghiêm, thận trọng vững vàng, khiến người khác có cảm giác kích động muốn quỳ lạy.
- Cuối cùng cũng không nhịn được muốn ra tay sao? Để tôi xem ông rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Vương Hạo lập tức cảnh giác.
Đồng tử của Pháp Chiếu chợt co lại, cuối cùng nhớ ra vì sao nhìn người này lại quen mắt như vậy.
Cho dù y phục hơi rách nát, nhưng hình tượng này, khí thế kia, tuyệt đối không sai, giống y xì Phật Chủ mà bình thường hắn hay bái lạy.
- Tham kiến Phật Chủ!
Tất cả mọi người ở đó cũng kịp phản ứng lại, hai mắt nóng rực nhìn Thái Hư, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất bái lạy, bọn họ không ngờ bản thân lại có may mắn nhìn thấy hình dáng của Phật Chủ.
- Phật Chủ?
Chân mày Vương Hạo nhăn lại, hỏi thăm hệ thống đây rốt cuộc là tồn tại như thế nào.
Hệ thống trả lời:
- Vũ trụ Huyền cấp muốn tiến hóa lên địa cấp vũ trụ, nhất định phải cho ra một vị đứng đầu vũ trụ, vị Phật Chủ này đã tu luyện vô vàn năm tháng, cách người đứng đầu vũ trụ cũng không sai biệt lắm.
- Người đứng đầu vũ trụ!
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:
- Đây lại là tồn tại như thế nào? Còn mạnh hơn cả ý thức vũ trụ sao?
Hệ thống giải thích:
- Đơn giản là tương tự, nếu coi vũ trụ như một vương quốc, như vậy người đứng đầu vũ trụ chính là quốc vương, sự hiện hữu của hắn quyết định quốc gia có cường đại, có giàu có hay không. Ý thức vũ trụ là thần bảo vệ, hắn chịu trách nhiệm bảo vệ quốc gia này không bị kẻ thù bên ngoài xâm lược. Thiên Đạo chính là thừa tướng, chịu trách nhiệm quản lý quốc gia giúp quốc gia yên ổn và giữ vững pháp luật, còn Chí Tôn lại giống như tướng quân, bọn họ chịu trách nhiệm chinh chiến với kẻ địch.
Vương Hạo cau mày, nói:
- Những cái quốc vương, thừa tướng, tướng quân này nhìn qua phong cảnh vô hạn, nhưng vô hình trung lại bị ràng buộc, lẽ nào tu vi càng cường đại, sẽ càng bị ràng buộc, một chút tự do cũng không có sao?
Hệ thống nói:
- Muốn khống chế tự do, chỉ có nắm đấm đủ cứng mới làm được.
- Được!
Vương Hạo hào khí cao vạn trượng nói:
- Tôi đây sẽ khiến nắm đấm của mình cứng lên, tôi muốn phá tan tất cả nhữn ràng buộc, quy củ, sau đó lập ra những quy định, quy củ của riêng mình, để người khác đi theo quy củ mà tôi đặt ra.
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói:
- Con đường này sẽ rất khó đi!
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên:
- Khó đi mới có cảm giác thành tựu, nếu dễ dàng liền có thể đạt tới sẽ không có nhiều thú vị…