Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 760: Chương 760: Lớp học phật môn cấp tốc.




- A di đà phật!

Thái Hư chắp hai tay trước ngực, nói:

- Cho dù thí chủ lĩnh ngộ chân lý của phật pháp, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có phật tính, nếu đây chính là hệ thống phật pháp mới mà thí chủ nói, vậy lão nạp thật sự không dám công nhận.

Vương Hạo bĩu môi, nói:

- Đừng nói mình dường như rất quyền uy như vậy, rốt cuộc phật pháp của anh được hay phật pháp của tôi được, điều này cần thị trường tiếp nhận nghiệm chứng.

Tất cả mọi người ở đó lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, đường đường là phật pháp vô thượng, lại có thể bị tên khốn kiếp này nói thành thị trường thúc đẩy tiêu thụ.

Nhưng, mọi người cũng rất bội phục Vương Hạo, hắn lại dám nói ra những lời này ngay trước mặt Phật Chủ.

Lẽ nào hắn không sợ mình chọc Phật Chủ mất hứng, một tát đập chết hắn sao!

Thái Hư lắc đầu:

- Phật pháp không phải chợ marketing, phật pháp khuyên người hướng thiện, nếu người người đều học phật pháp, nhưng lại không hiểu phật pháp, đó mới là sự bi ai của phật pháp.

Hòa thượng ở đây đều sùng bái nhìn Thái Hư, thật sự không hổ danh là Phật Chủ, lời nói ra quả nhiên có chiều sâu.

Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:

- Vậy các anh là thế hệ tư tưởng trước, chúng tôi là thế hệ trẻ tuổi học tập phật pháp, chính là vì thích thể hiện, vì ăn thịt, vì uống rượu, vì khiến những cô gái kia coi trọng, sau đó tán các cô ấy.

- Nói rất hay!!

Tất cả hòa thượng trẻ tuổi ở đó đều kích động vỗ tay, cảm thấy lời của Vương Hạo quả thực chính lời từ trong tâm khảm của bọn họ.

Nếu có thể cho bọn họ cơ hội lựa chọn lần nữa, dù đánh chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không học tập thứ phật pháp này, đây quả thực không phải thứ dành cho người.

Nhưng nếu có thể vừa học tập phật pháp vừa có thể ăn thịt tán gái, thì dù có đánh chết bọn họ cũng nguyện ý học tập.

- Làm càn!

Pháp Chiếu nổi giận nói:

- Thánh địa phật môn sao có thể mặc cho các người ở đây nói linh tinh, nếu ai còn dám ồn ào ở đây nữa, đều đưa đi hoả hình.

Hòa thượng trẻ tuổi bị dọa cho giật mình, vội vàng cúi thấp đầu, không dám lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt.

Giọng điệu Vương Hạo khó chịu nói:

- Ai u, mới vừa nãy là ai nói dễ nghe như vậy, cái gì mà phật pháp dành cho người hướng thiện, không quan tâm có bao nhiêu người, nhưng bây giờ lại uy hiếp đệ tử mới nhập môn, còn muốn đưa bọn họ đi hoả hình, thật là tàn nhẫn!

- Thí chủ…

Pháp Chiếu giận dữ.

- Thí chủ, thí chủ cái gì!

Vương Hạo hừ lạnh nói:

- Tôi là người phát ngôn của hệ thống phật pháp mới, Thái Hư là người phát ngôn của hệ thống phật pháp trước, hiện tại Thái Hư còn chưa lên tiếng, ông lại dám nói xen vào như vậy, lẽ nào ông còn lợi hại hơn Thái Hư?

Vẻ mặt mọi người ở đây đều biến thành màu đen, bọn họ phát hiện tên khốn kiếp này thật đúng là không ngại gây chuyện lớn, không chê xem náo nhiệt, là người gây xích mích ly gián giỏi nhất!

Sắc mặt Pháp Chiếu sợ hãi đến trắng bệch, vội vàng quỳ xuống giải thích:

- Phật Chủ, bần tăng không có ý này, bần tăng chỉ là…

Thái Hư khoát tay áo:

- Không cần giải thích, tâm tính của con còn vô cùng dịch nộ, cần cố gắng rèn luyện thêm.

- Dạ!

Pháp chiếu cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ đứng sang một bên, không dám hé răng nói nửa lời.

Thái Hư đánh giá Vương Hạo, mở miệng nói:

- Thí chủ nói cũng không phải không có lý, thời đại luôn phát triển, phật pháp cũng không thể giữ nguyên mãi một chỗ không thay đổi, lão nạp có thể kiểm nghiệm hệ thống phật pháp mới của thí chủ.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao lên tiếng.

- Phật Chủ có ý gì?

- Lẽ nào phật chủ muốn để Tôn Ngộ Không khai đàn giảng phật?

- Có thể khai đàn giảng phật đều là cao tăng đắc đạo, Tôn Ngộ Không này có tài đức gì?

- Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tu vi phật pháp của tên Tôn Ngộ Không này thật sự rất cao.

- Phật pháp cao nhưng tâm thuật bất chính, sao có thể lập đàn giảng đạo?

- Hắn có thể lĩnh ngộ La Hán Kim Thân cho thấy quan niệm về phật pháp của hắn cũng không phải không đúng tý nào, cho nên nếu Phật Chủ cho hắn khai đàn, chắc muốn hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, xem loại phật pháp này có thích hợp để truyền bá hay không.

- Phật Chủ có lòng dạ khoan dung từ bi, đương nhiên có thể dung thứ hắn.

- Phật Chủ lòng dạ thật đúng là rộng rãi, tôi không sánh bằng.

- Ngã phật từ bi…

- …

Vương Hạo bĩu môi, cái gì mà lòng dạ rộng rãi mở cho hắn đàn giảng phật, rõ ràng là lão lừa ngốc này đã đứng ở bình cảnh nhiều năm, ôm tâm lí ngựa chết thành ngựa sống thử một lần mà thôi.

Nếu thành công, vậy hắn chính là người đứng đầu vũ trụ.

Nếu không thành công, hắn cũng không chịu tổn thất gì.

Nếu vậy, sao lại không làm!

Thái Hư lại cười nói:

- Tôn Ngộ Không, không biết thí chủ thấy thế nào về việc lập đàn giảng phật?

Vương Hạo khoát tay áo, xoay người rời đi:

- Phật pháp của tôi không phải để nói chuyện, mà phải nhìn xem có bao nhiêu tiền dầu vừng, nếu không trả tiền, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không lĩnh ngộ được phật pháp của tôi.

Vẻ mặt của mọi người ở đây đều biến thành màu đen, trong lòng vô cùng nghi ngờ hệ thống phật pháp mà Vương Hạo nói thật sự tồn tại sao?

Vương Hạo quay đầu, cười nói:

- Tôi sẽ xây dựng một lớp học phật môn cấp tốc, nếu có ai cảm thấy hứng thú, có thể mang theo tiền dầu vừng tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ khiến các anh biết, cái gì gọi là hệ thống phật pháp mới.

Mọi người ở đây có phần sững sờ, bọn họ không ngờ Vương Hạo thật sự dự định truyền bá hệ thống phật pháp mới.

Nhưng mọi người thật sự không nghĩ ra, chuyện ăn thịt uống rượu, tán gái, làm thế nào để lĩnh ngộ chân lí phật pháp?

- Keng keng keng…

Đúng lúc này, tiếng chuông gấp gáp vang lên.

Sắc mặt mọi người ở đây đều kinh ngạc kêu lên:

- Đây là cảnh giới cao nhất của phật môn, bảy mươi hai tiếng chuông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?

Thái Hư nhíu mày, lập tức biến mất, cũng không quan tâm đến Vương Hạo nữa.

Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn không đoán sai, chắc chắn là Diệu Khổ trở về báo tang.

Tức là sự xuất hiện của Thái Hư cũng không phải cố ý tạo ra, thật sự là vô tình va chạm.

- Không được, tôi phải dời đi ánh mắt của những gia hỏa này mới được.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, nhanh chóng đi về phía một hẻm nhỏ.

Giọng điệu của hòa thượng trẻ tuổi cấp bách kêu lên:

- Tôn Ngộ Không đại sư, ngài đi vào trong đó làm gì? Lớp học cấp tốc của ngài rốt cuộc bao giờ mở vậy?

Giọng nói Vương Hạo truyền đến:

- Sáng sớm ngày mai tôi sẽ ở trong này mở lớp học cấp tốc, bảo đảm một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Vẻ mặt của những lão hòa thượng ở đây đều biến thành màu đen, phật pháp chí cao vô thượng ở trong miệng tên khốn này lại tràn đầy hơi thở tiền bạc, thật khiến người ta có loại cảm giác viết cho chó.



Thiên Phật Tinh.

Trên một con đường, khắp nơi đều hỗn độn.

Người đi trên đường chỉ trỏ nói xấu với một hòa thượng đang nằm dưới đất.

- Đây không phải là thiên tài Phổ Độ sao? Hắn bị sao vậy?

- Hình như hắn bị người đánh đến nơi này.

- Ai dám đánh Phổ Độ ở Thiên Phật Tinh?

- Không biết…

- …

- Ngao…

Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con rồng lớn màu vàng có chiều dài vạn mét đang nhe nanh múa vuốt trên bầu trời, có một vị thiếu niên trẻ tuổi đứng trên đầu rồng, đây không phải là Vương Hạo và Tổ Long thì còn có thể là ai nữa?

Nhưng Vương Hạo đã thu hồi thẻ căn cước của vũ trụ Thiên Phật, lại sử dụng thẻ căn cước của mãn thiên quá hải.

Vương Hạo chắp hai tay trước ngực, nói:

- Bần tăng tên Đường Tam Tạng, đến từ Đông Thổ Đại Đường, hôm nay đến đây hoá duyên, hi vọng các vị bố thí chút đặc sản địa phương.

- Đặc sản địa phương?

Vẻ mặt của hòa thượng phía dưới đều mờ mịt. Mỗi ngày, bọn họ đều ăn chay niệm phật, làm gì có đặc sản địa phương nào!

- Nếu các vị không biết, vậy bần tăng chỉ có thể tự mình đi lấy.

Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, chỉ huy Tổ Long, dùng phong thái cường hãn phóng xuống phía dưới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.