Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 423: Chương 423: Con thỏ điên cuồng.






Thiên Ma Tinh.

Bên ngoài có có mười một chiến hạm đỉnh cấp Thiếu Soái Quân đang lơ lửng ở trong vũ trụ.

Sắc mặt Vương Hạo bình tĩnh nhìn cung điện phía trên Thiên Ma Tinh, làm người ta không nhìn ra được tâm trạng của hắn.

Tiền Vạn Dương nói.

- Lão Đại, căn cứ vào tin tức trước mắt mà chungd ta nhận được, phụ thân ngài đang ở trong tòa cung điện kia, còn có cả phụ thân của Nhạc Huyên tiểu thư, Nhạc Viễn Quang cũng ở cùng một chỗ với phụ thân ngài.

Trần Diệu đi lên phía trước rồi nói.

- Ta thấy trên tình báo có nói, phía trước đã có mấy ngàn lính đánh thua tu vi Võ Vương đi vào trong cung điện đó rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai đi ra được, cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chết.

Tiền Vạn Dương nói tiếp.

- Lão Đại, chúng ta còn nghe nói, bên trong cung điện này có một Lão Ma Đầu, hình như đã bị phụ thân ngài liên thủ với Nhạc Viễn Quang áp chế, chiến lực của hắn mạnh bao nhiêu, không ai biết rõ được.

- Lão Ma Đầu! ?

Vương Hạo nhăn mày lại.

Tiền Vạn Dương gật đầu nói.

- Nghe những lính đánh thuê kia nói, hình như từ trước đến nay chưa có ai ra khỏi Thiên Ma Tinh được, cũng là vì Lão Ma Đầu kia.

Lúc này, Cô Dương đến báo cáo.

- Thiếu Soái đại nhân, Nhạc Huyên tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp mặt ngài, nói muốn đi chung với ngài đến tòa cung điện kia.

- Ta đã biết, ngươi đi ra dẫn Nhạc Huyên vào đây.

Vương Hạo gật đầu.

- Đúng rồi, nhanh đi kéo giới cảnh cho ta, nếu có kẻ nào dám đến gần Thiên Ma Tinh, lập tức tiêu diệt kẻ đó.

Ba người nhìn nhau một cái, cung kính nói.

- Vâng!

Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo, dùng móng vuốt nhỏ đẩy đẩy gương mặt Vương Hạo.

- Ngươi không sao chứ! ? Vì sao bản Bảo Bảo thỏ cảm giác hình như ngươi có tâm sự đây! ?

Vương Hạo thở dài.

- Ta chỉ không biết nên đối mặt với ông ấy thế nào thôi.

Tiểu Bạch ném cho Vương Hạo một cái ánh mắt ghét bỏ.

- Ngươi trở thành kẻ lề mề như thế khi nào vậy, sự tự tin khống chế tất cả mọi chuyện trong tầm tay đâu mất rồi?? Chẳng lẽ vì ông ấy là cha ngươi, thì ngươi phải quay lại làm con ngoan sao?

- Con ngoan?

Vương Hạo bĩu môi.

- Cái này không thích hợp với mục tiêu mà ta theo đuổi chút nào, mục tiêu của ta là gây tai họa cho toàn bộ vũ trụ!

- Ha ha, chính xác, mục tiêu của hai chúng ta chính là gây họa cho toàn bộ vũ trụ, làm cho tất cả mọi người trong vũ trụ biết, bên ngoài bản bảo bảo thỏ đáng yêu bao nhiêu, thì trong lòng điên cuồng đến bấy nhiêu, bắt tất cả sinh vật trong vũ trụ phải run rẩy trước mặt! Oa ha ha ha...

Tiểu Bạch lập tức lên tinh thần, nhe ra hai chiếc răng nanh trắng tinh, nó móc ra một ổ súng máy bắn phá điên cuồng.

Vương Hạo trợn mắt há mồm nhìn con thỏ điên cuồng trên bờ vai, vì sao từ trước đến nay hắn không phát hiện con thỏ này điên cuồng như vậy chứ?

- Nhìn cái gì, chưa thấy con thỏ nào đáng yêu như thỏ cục cưng à!

Tiểu Bạch nhe răng nhìn mấy người xung quanh đang trợn mắt há mồm, nó lộ ra dáng vẻ rất hung hăng, sau đó cất súng máy, nhảy vào chiếc mũ áo sau lưng Vương Hạo ngáy o o...

Vương Hạo bật cười.

- Con thỏ này đúng là... có ý tứ!

Đúng lúc này, Nhạc Huyên nghiêm mặt đi đến.

- Vương Hạo, khi nào ngươi mới xuất phát?

Vương Hạo liếc mắt nhìn Nhạc Huyên nói.

- Cô thật sự muốn vào sao?

Nhạc Huyên liên tục gật đầu.

- Ta nghe nói, cha ta và cha ngươi đang đánh một tên ma đầu, nên ta cũng muốn tự mình vào xem.

- Ta hiểu rồi, vậy chúng ta đi thôi!

Vương Hạo quay đầu nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi.

- Cô nàng họ Hạ đâu rồi? Không phải hai người thường như hình với bóng sao?

- Mấy người Vi Vi đang bế quan, chuẩn bị đột phá Võ Vương.

Nhạc Huyên bất đắc dĩ thở dài, vốn dĩ cô cũng định bế quan đột phá Võ Vương nhưng không được.

Khi nghe được tin tức Thiên Ma Tinh xuất hiện, cô nhịn không nổi mà tự mình chạy đến đây xem.

- Cô nàng họ Hạ kia sắp đột phá Võ Vương.

Vương Hạo sững sờ, hắn phát hiện gần đây bản thân lười quá mức rồi, không chỉ có Lý Vân Dương đã đạt đến Võ Vương, mà ngay cả Hạ Vi Vi cũng sắp đột phá.

Xem ra, đợi sau khi kết thúc chuyện ở Thiên Ma Tinh, hắn phải chú ý tu luyện hơn mới được.

Dù sao muốn làm cho thiên hạ dậy sóng, không có thực lực cao là chơi không nổi.

- Đúng rồi.

Nhạc Huyên nói.

- Vi Vi nhận được một tin tức, nghe nói Hoàng Vĩ Nhất của Hoàng gia tiết lộ thông tin của ngươi cho cao đẳng Nhân tộc, nên bây giờ bọn họ đã xuống đây, chuẩn bị tìm đến ngươi.

- Tìm ta làm gì?

Nhạc Huyên nghiêm túc nói.

- Mặc dù cao đẳng Nhân Tộc cũng có vài người mời chào Nhân Tộc cấp thấp, nhưng dù sao vũ trụ này cũng là cường giả vi tôn, nên ta nghi ngờ bọn họ đến để cướp truyền thừa trong tay ngươi.

- Vậy thì cứ cho bọn họ đến đây!

Vương Hạo bĩu môi.

- Ta cam đoan, bọn chúng có đi mà không có về.

Nhạc Huyên le lưỡi, cô không hề nghi ngờ những lời này, bởi vì Vương Hạo nổi tiếng gây tai họa, cô đã biết từ lúc còn ở địa cầu đến đây.

Không lâu sau, Thiếu Soái Quân đã bao vây Thiên Ma Tinh lại, không cho ai đến gần.

Mà lúc này, Vương Hạo đi cùng với Nhạc Huyên đến trước cung điện Thiên Ma Tinh.

Nhạc Huyên nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nói.

- Vương Hạo, ngươi có sợ không?

Vương Hạo dang hai tay ra, nghiêm trang nói.

- Nếu cô sợ, vậy thì có thể lao vào vòng tay của ông xã đây này!

Nhạc Huyên đi sang một bước, tránh thoát cái ôm của Vương Hạo, chút căng thẳng vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại xúc động muốn đánh chết cái tên Vương Hạo này.

- Đừng có đùa nghịch lưu manh nữa, chúng ta cần phải nghiêm túc đề phòng.

Nhạc Huyên trừng mắt nhìn Vương Hạo.

- Đề phòng cái gì chứ?

Vương Hạo bĩu môi.

- Vị cha ruột được hời kia của ta đang ở bên trong, nếu mà có chuyện xảy ra thật ấy, chắc chắn ông ấy sẽ liều chết bảo vệ con trai duy nhất này.

Khóe mắt Nhạc Huyên giật giật, cô muốn túm cổ áo thằng này hét lên một câu, ngươi đến là để cứu cha, hay là đến để hãm hại ông ấy?

Một giây sau, Nhạc Huyên nghe một tiếng vang rõ to, cô quay sang nhìn thì thấy Vương Hạo dùng chân đá văng cánh cửa bên ngoài, lộ ra một không gian tối om, sau đó hắn âm trầm đi ra.

- Ngươi không nhẹ nhàng hơn được chút à?

Nhạc Huyên xoa xoa mi tâm, trên mặt không biết phải làm sao.

- Nhẹ nhàng? Từ nhỏ không có ai dạy ta, nên ta không biết.

Vương Hạo nhíu mày.

- Nếu không thì cô dạy cho ta đi, ta sẽ nhẹ nhàng với cô!

- Ha ha!

Nhạc Huyên cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ, sau đó đi vào trong cung điện đen kịt.

- Này! Nhạc Huyên tiểu bảo bối, cô chờ một chút, ta sợ bóng tối từ nhỏ!

Vương Hạo bước nhanh về phía trước, sau đó cầm chặt bàn tay bé nhỏ của Nhạc Huyên.

- Ngươi lớn vậy mà còn sợ tối à? Sắc lang, mau buông tay ra!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Huyên đỏ bừng lên, cô vội vàng giãy dụa.

Vương Hạo dùng vẻ mặt uất ức lắc đầu.

- Ta rất sợ bóng tối, hơn nữa ở đây rất nguy hiểm, chúng ta nên nắm tay nay, vậy thì sẽ không sợ..

- Ừ?

Còn chưa nói dứt lời, cả hai người đột nhiên sửng sốt, sau đó có cảm giác chơi vơi trên không, cả hai lập tức bị rơi thẳng xuống.

- Aaa...

Nhạc Huyên lập tức hét lớn một tiếng, nhanh chóng ôm cổ Vương Hạo ở bên cạnh.

- Hazz, gái bây giờ thật là, miệng thì nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật!

Vương Hạo thở dài, ôm chặt Nhạc Huyên vào trong ngực.

Nhạc Huyên tức giận nói.

- Ngươi đừng có mà nói lời lưu manh, ta không có dù để nhảy đâu, nếu mà ngã xuống ở chỗ này, chắc chắn cả hai sẽ thành thịt nát.

- Ôi trời, ta cũng không mang theo dù nhảy, may mà có cô nhắc nhở.

Vương Hạo giật mình một cái, sau đó ôm chặt cơ thể Nhạc Huyên lăn một vòng trên không, để cho Nhạc Huyên xuống mặt dưới.

Nhạc Huyên cực kỳ phát điên, cô rất muốn đánh chết cái đồ lưu manh không biết xấu hổ là gì này một trận, không đúng, xem như là lưu manh, cũng không cần trong tình huống này kéo một cô gái làm đệm lưng chứ?

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.