Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 422: Chương 422: Hắn là Vương Hạo.






Đế Tinh.

Sau khi Vương Hạo ngồi phi thuyền rời đi, những quý tộc vây xem mới lấy lại được tinh thần, đồng thời tiếng bàn tán cũng nổi lên từ đó.

- Con mẹ nó, Vương Hạo này là yêu nghiệt gì vậy! ?

- Quá mạnh, Võ Tông cấp chín một kích giết chết Võ Vương, hơn nữa còn là Thiên Đạo phong Vương.

- Không phải là ta đang nằm mơ đấy chứ? Trên đời thật sự có loại yêu nghiệt như vậy thật à?

- Ngay cả Nhân tộc cao đẳng cũng không làm được thế này đi!

- Vô địch, từ hôm nay trở đi, cái tên Vương Hạo này sẽ trở thành vô địch trong Nhân tộc.

- Đúng rồi, vừa rồi người kia nói cái gì vậy? Phụ thân của Vương Hạo còn sống sao! ?-

- Con mẹ nó, thật là lão ba của Vương Hạo còn sống, vừa rồi trên Thiên Ma Tinh truyền đến tin tức, Trấn Uy nguyên soái còn chưa chết.

- Điên rồi, cha hắn là yêu nghiệt một thời, nay con còn yêu nghiệt hơn nữa, có lẽ lần này Tinh Tế Liên Bang sẽ đại loạn.

- Năm đó, khi Vương Thiên Dật mất tích, tu vi đã đạt đến Võ Đế cấp tám, bây giờ đã qua tám năm rồi, không biết có đột phá đến Võ Thánh được không! ?

- Ta cảm thấy với trình độ yêu nghiệt của Vương Thiên Dật, hoàn toàn có khả năng đó.

- Chẳng phải là nói, Vương Hạo có một ông bố Võ Thánh à?

- Còn có, Vương Thiên Dật có uy vọng trong dân gian cực kì kinh khủng, đến lúc đó chỉ cần hắn vung tay hô lên, trăm vạn Vương bài quân chỉ cần vài phút là đủ.

- Hai cha con đều là Nguyên Soái, tất cả đều thống lĩnh của trăm vạn quân lính vương bài, ôi con mẹ nó!

- . . .

Ngay trong lúc mọi người đang thảo luận với nhau, một tiếng hét hoảng sợ vang vọng trời đất.

- Không xong, bảo khố của Phủ Tổng Thống bị trộm! !

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ở trong căn cứ của Quan Gia, một tiếng hét hoảng sợ cũng vang lên.

- Bảo khố của Quan gia chúng ta cũng bị trộm! !

Trong phút chốc, toàn bộ Đế Tinh sôi trào lên.

Tất cả các Quý tộc đều buông việc trong tay ra, nhanh chóng chạy như bay về bảo khố nhà mình.

Đồng thời, các quý tộc cũng triệu hồi hộ vệ nhà mình quay về.

Sau khi xác nhận nhà mình không bị gì, tất cả các Quý tộc đều lộ ra vẻ kích động và vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Nếu như Quan gia và Phủ Tổng Thống không tìm về được tinh thạch truyền thừa, vậy chẳng phải là có nghĩa, bọn họ có cơ hội thượng vị sao! ?

Còn chuyện ai đánh cắp tinh thạch truyền thừa, trong lòng bọn họ đều biết rõ, ngoại trừ tên khốn Vương Hạo gan to bằng trời kia, bọn họ không nghĩ đến ai khác.

Chỉ là khiến cho tất cả mọi người không dám ti là, lá gan của Vương Hạo lại to đến trình độ này, ngay cả tinh thạch truyền thừa của Phủ Tổng Thống, Quan gia mà cũng dám động đến.

Đồng thời, tất cả Quý tộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Vương Hạo mang theo Thiếu Soái Quân đến Đế Tinh, đồng thời đánh một trận lớn với Lý Vân Dương, thì ra là vì hấp dẫn tầm mắt của bọn họ, gián tiếp làm phòng ngự của Phủ Tổng Thống, Quan gia suy yếu, sau đó nhân cơ hội trộm bảo vật.

- Lần này có trò hay để nhìn!

Tất cả các Quý tộc đều hiểu ý nhau mà cười một tiếng, bây giờ Vương Thiên Dật đã là Vương giả trở về, Vương Hạo lại đánh cắp tinh thạch truyền thừa, lửa giận của Phủ Tổng Thống, Quan gia cần tìm người để phát tiết, dù chuyện gì đi nữa thic cũng có trò hay để xem

. . .

Đường biên giới.

Văn phòng Tổng Thống.

Hai người Tổng Thống và Quan Tân Hùng giận dữ ngất trời.

- Vương Hạo đáng chết, lần này dù có Thần đến cũng vô dụng, bản tư lệnh phải giết chết hắn.

Quan Tân Hùng nổi giận nói.

Tổng Thống cũng tức giận vỗ bàn.

- Đám người trong nhà kia đều là ngu ngốc hết sao! ? Vậy mà để Vương Hạo lấy hết đồ trong bảo khố! ?

Người phía dưới cười khổ giải thích.

- Vương Hạo mang theo Thiếu Soái Quân đến sát Đế Tinh, các đại quý tộc không còn cách nào khác chỉ có thể tập trung hộ vệ lại, đề phòng có sự cố xảy ra.

- Mất dạy! !

Quan Tân Hùng giận dữ mắng.

- Một thằng Vương Hạo dẫn theo đại quân đến Đế Tinh mà thôi, các ngươi lại phải tập trung tất cả hộ về lại rồi hả? Vậy nếu hắn lên tiền tuyến, có phải bắt lão phu tự mình ra đón không?

Tổng Thống cũng giận dữ hét lên.

- Phế vật vô dụng, một thằng nhóc Vương Hạo đã dọa cho đám các ngươi sợ đến mức vậy à, các ngươi có chút tiền đồ nào nữa không?

Người phía dưới uất ức nói.

- Tổng Thống đại nhân, Đại tư lệnh, hắn là Vương Hạo đấy!

Quan Tân Hùng, Tổng Thống trầm mặc, mặc dù lúc trước bọn họ không để Vương Hạo vào mắt, nhưng với tốc độ trưởng thành như tên lửa kia, bọn họ còn coi thường Vương Hạo được nữa sao?

Đáp án hiển nhiên là: Không thể!

Mười một chiếc chiến hạm đỉnh cấp, năm mươi vạn Thiếu Soái Quân đã trải qua máu và lửa tẩy lễ, đồng thời chiến lực đã vượt xa tư quân Hạ gia.

Là cổ đông đứng thứ hai của công ty Thiên Hỏa, phó hội trưởng công hội Dược Tề, một trong bốn bảo bối đồ tôn của Hiệu Trưởng trường đại học trọng điểm, còn có thân phận khác không công khai, đó là Vương của Ngưu Đầu Nhân nhất tộc.

Từng cái danh hiệu này đã nói rõ, bây giờ Vương Hạo chỉ cần dựa vào cái tên thôi thì không ai dám xem nhẹ hắn cả, lại thêm cá tính thích gì làm nấy nữa, thử hỏi có người nhìn thấy Vương Hạo dẫn theo đại quân chạy đến, vẫn bình chân như vại được sao?

Quan Tân Hùng thở ra một hơi.

- Xem như cần đề phòng Vương Hạo, vậy đội quân ở trong nhà đều là ăn shit mà sống hết sao? Vậy mà không phát hiện có người lẻn vào.

Người phía dưới cười cười nói.

- Đại tư lệnh, chúng ta điều tra xong thì phát hiện, những người này mặc áo giáp Ẩn Thân cấp năm, hình như còn biết được thời gian tuần tra và vị trí camera cao cấp, nên có thể tránh được giám sát của chúng ta.

Tổng Thống nhăn mày lại.

- Lẽ nào trong nhà có nội gián của bọn họ?

- Sao Vương Hạo có thể biết được thời gian tuần tra và vị trí camera cao cấp chứ? Chắc chắn trong nhà có kẻ lộ ra rồi!

Giọng nói của Quan Tân Hùng càng lạnh hơn.

- Người đâu, về điều tra trong nhà cho lão phu, lão phu muốn cho bọn chúng biết kết cục của những kẻ chân ngoài dài hơn chân trong.

- Vâng! !

Người phía dưới khom người trả lời.

Tổng Thống nhịn không được hỏi.

- Sau này chúng ta phải làm gì! Tinh thạch truyền thừa là căn cơ của nhà chúng ta, nếu như không còn, vậy thì địa vị của chúng ta coi như xong.

Quan Tân Hùng hừ lạnh một tiếng.

- Bây giờ đã tạm thời đánh lui được Ám Tinh Linh tộc, không mất mấy tháng, viện quân của bọn chúng không thể đến nơi được, mà nơi này không còn nguy hiểm nữa, cộng thêm còn có mấy lão bất tử kia trông coi, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu, đã vậy thì chúng ta phải dẫn người quay về, để cho Vương Hạo biết, có những người hắn không thể chọc được!

Tổng Thống gật nhẹ đầu, bắt đầu hạ lệnh tập hợp hộ vệ của toàn bộ Phủ Tổng Thống lại.

Mà Quan Tân Hùng cũng không nhàn rỗi, phát tin tức để cho quân đoàn Đại Vương bài tập hợp, chuẩn bị đi diệt trừ Vương Hạo.

Cùng lúc đó, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ vũ trụ rời khỏi đường biên giới.

Bọn họ không ngừng sử dụng không gian khiêu dược, bật hết hỏa lực nhanh chóng bay về căn cứ Dị Tộc.

Mà trên phi thuyền này có tám vị Võ Thánh, nhiệm vụ của bọn họ chính là giải quyết hết hai Võ Thánh của Dị Tộc, cho bọn họ hiểu được, lợi ích của Nhân Tộc không dễ chiếm như vậy được!

Mà trong số tám Võ Thánh này, có bốn vị Hiệu Trưởng của trường Đại Học trọng điểm.

Tô Mộc vuốt vuốt đầu, thở dài nói.

- Ta biết ngay mà, thằng nhóc thúi này không yên tĩnh được mấy ngày.

Hoa Tử Húc cũng có cùng ý nghĩ, hắn nhẹ gật đầu.

- Lão phu còn cho rằng thằng mất nết này đã cải tà quy chính thật rồi chứ? Ai mà biết mới làm lơ một chút thì đã chọc ra cái sọt lớn như vậy!

Vương Côn Luân cũng cười khổ một tiếng.

- Ăn cắp căn cơ của Phủ Tổng Thống và Quan gia, thật là mệt cho hắn còn nghĩ ra được chiêu này.

Vũ Thiên Luân tay vẫy vẫy.

- Các ngươi kích động cái rắm, bây giờ cha thằng này đã trở về, để cho hắn đi chùi đít đi! Chúng ta già rồi, chùi không nổi nữa.

Ba vị hiệu trưởng còn lại gật đầu liên tục, đúng là chỉ có cách đó thôi, sau đó đồng loạt thở dài, dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, làm sao bọn họ buông tay mặc kệ được…

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.