- Này, các ngươi lấy những thứ đó làm gì? Chúng ta đến đây để lấy tinh thạch truyền thừa, không phải là để cướp của giàu chia cho nhà nghèo.
Cô Dương dừng động tác trong tay, nghiêm túc nói.
- Thiếu Soái đai nhân đã nói, tiền tài chính là khởi nguồn của cái ác, chúng ta phải thay trời hành đạo tiêu diệt tội ác, làm cho thế gian càng thêm tươi đẹp hơn.
Nói xong, tốc độ của Thiếu Soái Quân còn nhanh hơn trước, lấy sạch bảo khố trong phủ tổng thống đưa vào không gian thứ nguyên.
Vân Phàm trợn mắt há hốc mồm.
- Đúng là có nguyên soái dạng gì thì có binh lính dạng đó, da mặt đủ dày, ta phục!
- Sư huynh đừng oan uổng người tốt!
Băng Điệp tức giận nhìn Vân Phàm.
- Ta đã từng nghe nói, đại tư lệnh không hề cho Thiếu Soái đại nhân quân phí, nên từ trước đến nay hắn phải tự mình gom góp tiền nuôi quân, bây giờ bọn họ lấy số tiền này để làm quân phí, việc bảo vệ quốc gia không có gì là không đúng.
Trái tim của Vân Phàm trúng một mũi tên, tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu từ nhỏ của hắn đâu rồi, vì sao bây giờ lại giúp người ngoài dạy dỗ hắn.
Cô Dương nhịn không được lắc đầu, mặc niệm ba phút cho Vân Phàm, tiểu sư muội này đã không vừa ý hắn rồi.
Phải biết rằng, bây giờ Vương Hạo đã là anh hùng dân tộc, hơn nữa còn là anh hùng yên lặng hi sinh không quan tâm đến danh dự, vậy mà còn bị người đời mắng chửi, một anh hùng bị dân tộc bỏ qua.
Thử hỏi nếu như cô gái giàu tinh thần trọng tình trọng nghĩa như Băng Điệp mà biết được chân tướng, sao có thể không kích thích thiên tính làm mẹ trong lòng cô gái này đây?
Hơn nữa, Vương Hạo trời sinh có tính lưu manh, còn có tài văn chương phi phàm, làm sao có thể ngăn cản được loại tình yêu thiếu nữ đầu đời này?
- Hazz, mong rằng lúc Thiếu Soái đại nhân lộ ra bộ mặt thật, vị tiểu thư Băng Điệp này đừng đau buồn quá.
Cô Dương thở dài, tiếp tục thu bảo khố vào trong không gian thứ nguyên.
Chỉ một thời gian ngắn, bảo khố của phủ tổng thống đã bị đám người Cô Dương cướp sạch hết.
Dù là thứ đáng giá hay không thì cũng không buông tha, tất cả đều bị đóng gói mang đi.
- Vị Thiếu Soái đại nhân này đúng là... Ừ, tiết kiệm!
Băng Điệp le lưỡi, nhịn không được cười ra tiếng, cô thật sự rất muốn nhìn thấy phản ứng của tổng thống khi nghe được tin bảo khố nhà mình bị cướp sạch.
- Đây không phải là tiết kiệm, mà là hổ không ở nhà, khỉ xưng vương.
Vân Phàm lắc đầu, hắn quay người đi theo mấy người Cô Dương rời khỏi phủ tổng thống, bắt đầu đi về chỗ Quan gia.
Lúc này, Vương Hạo vẫn tiếp tục đại chiến với Lý Vân Dương.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hai người cũng toát ra sự mệt mỏi.
- Các ngươi có phát hiện không? Hình như Lý Vân Dương kia không chịu nổi nữa rồi.
- Cái này cũng là chuyện bình thường, dù sao đã đánh một lúc lâu vậy rồi mà..
- Nhưng các ngươi có nhìn ra gì chưa, hình như Vương Hạo không bị ảnh hưởng gì nhiều lắm.
- Chẳng lẽ các ngươi quên mất, lúc còn ở Thiên Kiếm sơn trang, 30 vạn đại quân vây công Vương Hạo, kết quả bị hắn chém chết mấy ngàn người.
- Đúng vậy, nghe nói lúc đó Vương Hạo càng giết càng hăng, cuối cùng tất cả các thế lực lớn phải thỏa hiệp.
- Nhưng vì sao bây giờ Vương Hạo không còn ý chí càng đánh càng hăng nữa? Ngược lại lộ ra sự mệt mỏi?
- Ta ở đây từ đầu, nhìn thấy Vương Hạo có thể hấp thu những máu tươi kia, sao đó đẩy chiến lực lên đỉnh phong.
- Hấp thu máu tươi để duy trì sao? Đây là công pháp gì vậy?
- Ai biết được, dù sao nếu quần chiến thì không ai làm đối thủ của Vương Hạo được.
- Quần chiến thì chắc chắn không ai là đối thủ của hắn, nhưng solo thì cũng không ai thắng được Vương Hạo.
Đúng vậy, ngay cả Thiên Đạo Phong Vương còn bị hắn vượt cấp khiêu chiến nữa là, hơn nữa còn có chiến lực ngang ngửa nhau, nói ra ai mà tin nổi nhỉ?
- Lực chiến ngang nhau cái rắm, các ngươi không thấy là Lý Vân Dương chuẩn bị tiêu đời rồi sao? Mà Vương Hạo thì còn hăng chán.
- Vậy mới nói, nếu mà cứ đánh tiếp, chắc chắn Vương Hạo sẽ thắng, Lý Vân Dương thua là cái chắc.
- Ôi, đúng là biến thái, có phải người nữa không biết.
- Ta cũng có cảm giác giống vậy đó, nếu như Vương Hạo mà đột phá Võ Vương, không biết chiến lực sẽ mạnh đến mức nào.
- Đừng có nói đến loại chuyện này, nếu không sẽ không ngủ yên giấc được.
- Ai, cùng sống một thời với yêu nghiệt, đúng là đau khổ thật!
- ...
Lý Vân Dương thở hổn hển, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn thật sự không thể hiểu nổi, vì sao hắn đã được Thiên Đạo Phong Vương, sử dụng xong tinh thạch truyền thừa, vậy mà vẫn không thể đánh thắng được Vương Hạo.
Hơn nữa, điều làm hắn không thể chịu nổi nhất chính là, Vương Hạo đang vượt cấp khiêu chiến hắn.
Lúc này, Tiễn Vạn Dương nhận được một tin tức, lập tức đổi sắc mặt, hét lớn với Vương Hạo.
- Lão đại, đã có tin tức mới nhất từ Thiên Ma Tinh, phụ thân ngài còn sống!
Vương Hạo biến sắc, lông mày nhăn lại, cả người bộc phát ra ánh sáng đỏ, bóng người hắn đã xuất hiện trước người của Lý Vân Dương, dùng khí thế dời sông lấp biển chém cự kiếm trong tay xuống.
- Sao có thể như vậy, vì sao thực lực của hắn còn mạnh hơn được nữa, trong nháy mắt mạnh hơn gấp đôi mình?
Đồng tử của Lý Vân Dương co rút mạnh, không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức giơ kiếm lên ngăn chặn.
- Ầm ầm...
Một giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Vân Dương hình như đã bị thương nặng, cả người bay ra ngoài hơn vạn mét, khí tức cũng uể oải xuống, tất nhiên là đã chiến bại.
Lúc này, tất cả mọi người đều im phăng phắc, trong lòng đều chửi một câu mẹ nó.
Thì ra Vương Hạo đánh cả buổi mà vẫn chưa dùng đến toàn lực, hình như hắn đang đùa nghịch với Lý Vân Dương, đả kích kiểu này đúng là có thể chết người đấy!
- Chúng ta đi!
Sắc mặt của Vương Hạo vẫn cực kì bình tĩnh, hắn nhanh chóng đi về phía phi thuyền loại nhỏ.
- Lão đại, chờ tụi em một chút!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nhanh chóng đuổi theo.
Quan Thiên nuốt ngụm nước miếng, trên trán chảy ra từng đợt mồ hôi lạnh, hắn có cảm giác mình sắp xui xẻo, hơn nữa còn xui xẻo lớn.
Phải hiểu rằng, năm đó Vương Thiên Dật đánh bại Quan Anh Kiệt để ngồi lên vị trí Nguyên Soái, cao tầng quân bộ vẫn luôn muốn thu hồi vị trí Nguyên Soái của Quan Thiên Dật.
Nhưng không biết vì sao hắn lại được bốn vị hiệu trưởng làm chỗ dựa, hơn nữa còn từng uy hiếp, nếu như bọn họ dám hủy bỏ chức vụ Nguyên Soái của Vương Thiên Dật, vậy thì danh ngạch năm sau gia nhập quân bộ sẽ giảm mạnh.
Vậy nên, quân bộ bị ép buộc cho Vương Thiên Dật yên ổn ngồi ở vị trí Nguyên Soái.
Cho đến khi tinh cầu Thiên Ma xuất hiện, làm cho quân bộ nhìn thấy hi vọng diệt trừ Vương Thiên Dật.
Vì vậy, cao tầng quân bộ lấy lí do chấp hành nhiệm vụ, bắt Vương Thiên Dật dẫn ba mươi vạn đại quân đi chấp hành, tất nhiên kết quả là nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ rằng, cao tầng quân bộ đã sớm có âm mưu, mua chuộc được nhân viên điều khiển, nên lúc phi thuyền đi ngang qua Thiên Ma Tinh thì lái thẳng vào.
Mà chuyện tiếp theo cũng rất thành công, từ đó về sau, trên liên bang Stars không còn bóng dáng của Vương Thiên Dật nữa.
Nhưng không ai biết, Vương Thiên Dật có thể sống tám năm trên Thiên Ma Tinh, hơn nữa vài ngày nữa sẽ làm vương giả trở về.
Thử hỏi, nếu như hai cha con Vương Hạo và Vương Thiên Dật mà cấu kết với nhau, vậy thì thực lực của bọn họ sẽ mạnh đến bao nhiêu? Quan gia bọn họ còn có thể ngăn cản được nữa sao?
- Vì sao hai cha con nhà họ Vương này lại biến thái như vậy chứ!
Quan Thiên xoa xoa mi tâm, nhanh chóng truyền tin tức cho Quan Tân Hùng.
Lúc này, Lý Vân Dương đang nằm trong đống phế tích, ngẩng đầu nhìn Vương Hạo ngồi phi thuyền rời đi, sắc mặt ngốc trệ, hắn phát hiện mình làm người thật thất bại, mỗi khi hắn tràn đầy tự tin đi tìm Vương Hạo để khiêu chiến, sẽ bị hắn ta hung hăng đánh một cái tát.
- Sư phụ, cuối cùng đồ nhi cũng hiểu được cảm giác năm đó ngài thua dưới tay của Vương Thiên Dật rồi...
Lý Vân Dương tự giễu cười rộ lên, hắn mong đợi lớn bao nhiêu, thì thất vọng sẽ đau bấy nhiêu, đúng là khó mà chịu nổi.
Đồng thời, Lý Vân Dương cũng quyết định học tập theo sư phụ Quan Anh Kiệt của hắn, đi du lịch trong vũ trụ, tìm kiếm con đường võ đạo của mình.