Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 420: Chương 420: Quá chuyên nghiệp.




Đế tinh.

Vương Hạo và Lý Vân Dương tách ra khỏi nhau.

Vương Hạo híp mắt quan sát Lý Vân Dương, hắn không ngờ rằng, sau khi được Thiên Đạo phong Vương, chiến lực của Lý Vân Dương sẽ tăng vọt một cách khủng bố như vậy.

Nhất là thằng Lý Vân Dương này không biết đã lượm được kỳ ngộ gì, lại không sợ Thiên Bá Kính, điều này làm cho thủ đoạn hố người mà hắn đắc ý nhất lại không có đất sử dụng.

- Con cưng của Thiên Đạo đúng là khủng bố quá, vầng hào quang sáng mù con mắt mọe rồi.

Vương Hạo nhịn không được cảm khái một tiếng, phải biết rằng, lúc trước Lý Vân Dương luôn bị hắn đè mà đánh, thuộc hàng đồ chơi của hắn lúc nhàm chán mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng, chênh lệch giữa bọn họ ngày càng gần, thậm chí trên một phương diện nào đó có thể nói là đã vượt qua.

- Chà đạp con trai Thiên Đạo được ban thưởng đậm, nhưng hàng này phát triển nhanh quá đi mất, nếu không khống chế tốt, lật thuyền trong mương là xong cmn đời rồi.

Vương Hạo nhắm hai mắt lại, tự hỏi sau này nên chơi Lý Vân Dương kiểu gì.

Nếu mà phải hao tổn tế bào não với mấy con hàng phế vật, vậy thì đúng là lãng phí thời gian.

Nhưng bây giờ Lý Vân Dương đã phục sinh được, nếu chơi chết thì đúng là không nỡ.

Giống như nuôi một con heo mập mấy trăm cân, đang chuẩn bị bán lấy tiền, lại phát hiện nó mang thai mới đau.

Nếu như gặp phải tình huống này, ai muốn bỏ đi món lời trong bụng con heo kia đây?

Vì vậy, chỉ cần Lý Vân Dương còn có giá trị lợi dụng, chắc chắn Vương Hạo sẽ ép khô hắn, lấy đi lợi ích lớn nhất mới chịu bỏ qua.

- Vương Hạo, đi chết đi...

Lý Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt cháy lên lửa giận hung tàn, cự kiếm trong tay lóe lên ánh chớp, hai thuộc tính dung hợp với nhau, làm cho sức phá hoại càng thêm hung tàn.

- Ông nội mi, vẫn đánh nữa, có thôi đi không hả?

Vương Hạo thở dài, bây giờ hắn muốn mở ra kĩ năng Thú Huyết Phí Đằng, kĩ năng kèm theo của danh hiệu Lang Thai Tiểu Cầm Thú, nâng chiến lực lên gấp bội, sau đó xx cho Lý Vân Dương một trận nhớ đời.

Đáng tiếc, mục đích hôm nay hắn đến đây chỉ là yểm trợ cho người ta, hấp dẫn lực chú ý của Quý Tộc, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho bên kia, hắn đành phải chơi tiếp với con trai Thiên Đạo này vậy.

Đúng lúc này, hơn mười chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đáp xuống một nơi hẻo lánh trên Đế Tinh.

Sau đó, có hơn trăm người từ trong phi thuyền đi ra, thủ lĩnh của bọn họ chính là Vân Phàm và Băng Điệp, còn có Cô Dương thuộc Thiếu Soái Quân.

- Vị Thiếu Soái đại nhân này đúng là có ý tứ, lại cho chúng ta mượn binh.

Băng Điệp kích động nhìn quanh bốn phía.

Cô Dương cười cười.

- Thiếu Soái chỉ thuận tay giúp các ngươi thôi, chúng ta còn có nhiệm vụ khác trong người.

- Nhiệm vụ khác?

Băng Điệp hơi tò mò.

Vân Phàm cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

- Đừng có nói chuyện phiếm ở đây, trên Đế Tinh đều là Quý Tộc, nên đẳng cấp phòng ngự rất cao, nếu bị người khác phát hiện, mấy trăm người chúng ta chắc chắn phải phơi thây ở đây luôn đấy.

- Yên tâm đi! Chúng ta có thể ngồi phi thuyền tàng hình cấp năm đến đây, thì sẽ không thiếu áo tàng hình cấp năm đâu.

Cô Dương chỉ về một phía, ở sau có Thiếu Soái Quân lấy ra hơn mười bộ đồ tàng hình cấp năm phát cho mọi người.

Mắt Băng Điệp sáng lên.

- Vị Thiếu Soái Quân này đúng là chu đáo!

- Không được chủ quan!

Vân Phàm nghiêm túc nói.

- Mặc dù áo tàng hình cấp năm có thể giấu được không ít mắt điện tử, nhưng có nhiều nơi không thể giấu nổi, nên chúng ta phải cần thận vẫn hơn.

Cô Dương cười cười.

- Chuyện về mắt điện tử thì không cần phải lo lắng, Thiếu Soái đại nhân đã sớm tính đến vị trí của chúng ta rồi, thậm chí ngay cả số lượng binh lính tuần tra cũng biết.

- Tính ra?

Hai người Vân Phàm, Băng Điệp sửng sốt, không hiểu rõ đây là ý gì.

Cô Dương thần thần bí bí nói.

- Các ngươi không biết sao, Thiếu Soái đại nhân biết Lục Nhân Thần Số, trên đời này không có gì là không tính ra được.

- Không thể nào!

Vân Phàm không tin.

Cô Dương nhún nhún vai.

- Không tin cũng không sao, mong rằng lát nữa các ngươi đừng quá ngạc nhiên.

Nói xong, hắn phất tay với Thiếu Soái Quân sau lưng, sau đó xung trận lên ngựa phóng về quý tộc lớn nhất của Đế Tinh, Phủ Tổng Thống!

Ngay khi đoàn người đi đến gần phủ tổng thống, Vân Phàm, Cô Dương và Băng Điệp cộng thêm mười mấy người nữa đều mặc áo tàng hình, sau đó nghênh ngang đi vào, những người còn lại thì đứng bên ngoài tiếp ứng.

Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Cô Dương, cả đoàn người nhẹ nhõm đi vào bảo khố trên mặt đất của Phủ Tổng Thống.

- Không thể nào, sao Phủ Tổng Thống lại dễ vào như vậy được.

Băng Điệp thốt lên với vẻ mặt không thể tin nổi.

- Cao thủ trong phủ tổng thống đều đi tiền tuyến hết rồi, bây giờ chúng ta lại mặc áo tàng hình cấp năm, những camera điện tử cấp thấp kia không thể phát hiện ra chúng ta được.

Cô Dương giải thích.

- Quan trọng nhất là Thiếu Soái đại nhân đã tính ra thời gian tuần tra của phủ tổng thống, và vị trí những camera cao cấp, nên chỉ cần chúng ta làm đúng theo hướng dẫn của thiếu soái, vậy thì tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Nói xong, Cô Dương nhịn không được cảm khái một tiếng, trong lòng thật sự bị sự hiểu biết sâu rộng của Thiếu Soái chinh phục, có thể cua được gái cao cấp như vậy, không có bản lĩnh là không được rồi.

Băng Điêp càng ngày càng sùng bái, bỗng nhiên nàng phát hiện ra Thiếu Soái đại nhân thật lợi lại, không chỉ đẹp trai, mà còn giàu tinh thần trọng tình trọng nghĩa nữa.

Thậm chí, nàng còn nghe nói, vị Thiếu Soái đại nhân này lúc còn ở Liên Bang Diệu Thiên, ba bước thành thơ, tài văn chương siêu đẳng.

Vân Phàm nhìn thấy ánh mắt mê trai của Băng Điệp, trong cổ họng như bị nhét một quả chanh, hắn và Băng Điệp là thanh mai trúc mã từ bé, vậy mà cô chưa bao giờ nhìn hắn bằng vẻ mặt này.

- Được rồi, mở ra!

Một Thiếu Soái Quân đẩy nhẹ cảnh cửa bảo khố phủ tổng thống, từng ánh sáng màu vang kim lóe lên chói mắt.

- Ôi trời! Mấy người này cũng quá chuyên nghiệp đi mất!

Băng Điệp nháy mắt nhìn Thiếu Soái Quân biểu diễn, dù sao đi nữa, cánh cửa mật khẩu của phủ tổng thống cũng có đẳng cấp rất cao đấy.

Nhưng chưa đến một phút đồng hồ, đã bị Thiếu Soái Quân mở ra, đây không phải là đang đùa chứ?

Sau khi mọi người đi vào bảo khố, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người, những bảo vật hiếm có khó tìm, ở đây có mười mấy kiểu luôn.

Nhất là trên bệ đá kia, trưng bày căn nguyên của phủ tổng thống, hơn bốn mươi khối tinh thạch truyền thừa.

- Xiu... Xiu...

Cô Dương dẫn thành viên Thiếu Soái Quân đi vào, nhanh chóng thu những bảo bối này, sau đó biến mất không thấy, tất nhiên là đã mở không gian thứ nguyên ném vào trong đó rồi.

Vân Phàm và Băng Điệp trợn mắt há mồm, những người này không chỉ mở cửa chuyên nghiệp, mà lúc lụm bảo bối còn có tốc độ nhanh hơn cả chuyên nghiệp nữa!

- Nghe đồn mấy vị Thiếu Soái Quân không chỉ có thiên phú võ đạo kinh người, ngay cả thiên phú về dược tề cũng cao cấp, chế biến được những dược tề hoàn toàn mới, nếu ta nhớ không nhầm, trong đó có một loại dược tề thứ nguyên, hôm nay thấy được đúng là không giống người thường.

Vân Phàm dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mấy Thiếu Soái Quân, không có võ giả nào có thể cản được hấp dẫn của không gian thứ nguyên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.