- Ầm vang!!
Hai kiếm chém vào nhau, một tiếng đập vang vọng khắp trời đất.
- Phụt...
Ngay khi lực lượng khổng lồ này đánh xuống, Vương Hạo lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người như bị thương nặng té về phía sau.
Mà Lý Vân Dương cũng bị va đập nặng, phải lùi về sau bảy tám bước mới đứng vững được.
Thấy như vậy, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi, đùa sao? Hay là chưa tỉnh ngủ vậy?
Thiên Đạo Phong Vương, vậy mà lại bị một Võ Tông cấp chín đánh lui? Đó là Võ Tông gì vậy?
- Ha ha...
Vương Hạo đứng dậy, chùi máu tươi bên khóe miệng, hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha.
- Được! Được! Được lắm! Như vậy mới có ý tứ!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu liếc nhau, trên mặt không giấu được sự kích động.
Bởi vì thiên phú của lão đại quá kinh khủng, vậy nên cho đến nay chưa có một ai bắt hắn phải ra tay toàn lực, điều này làm cho Vương Hạo cảm thấy cô độc, nên ngay cả việc tu luyện hắn cũng không muốn tu.
Mỗi ngày nghĩ đến chuyện làm sao để hố người khác, chơi đùa môn lừa gạt đến cao siêu, lừa người đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn.
Nhưng hôm nay Vương Hạo lại bị Lý Vân Dương đánh chảy máu, hắn không hề nổi giận như trong tưởng tượng, ngược lại vui vẻ cười to, có phải điều này đã đại biểu cho việc, Vương Hạo bắt đầu nghiêm túc lên?
Nếu Vương Hạo thật sự nghiêm túc tu luyện, vậy thì Thiếu Soái Quân xưng bá thiên hạ là việc trong tầm tay.
- Có ý tứ cái cmn!
Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng, hai chân đạp đất, ra tay một lần nữa.
Khóe miệng Vương Hạo hơi giật giật, quanh người bốc lên một cỗ khí tức kinh thiên.
Cỗ hơi thở này còn cường đại gấp mấy chục lần lúc trước, thậm chí thiên địa xung quanh cũng bắt đầu run rẩy, đất đai dưới chân nứt ra từng vết rách.
- Cái gì!
Mọi người hoảng sợ nhìn Vương Hạo, tên hỗn đản này là quái vật gì vậy? Một kích vừa rồi không phải là kích mạnh nhất sao?
- Xem những thuộc tính như Thuộc Tính thạch, Thần Long huyết, trúc Kim Cốt, tố Kim Thân, Bạch Hổ chi thể, trái tim Phượng Hoàng,... kia đều là trang trí à?
Khóe miệng Vương Hạo gợi lên nụ cười tà mị.
- Ầm ầm!
Hai kiếm chém vào nhau, tiếng vang nổ bùng tai, chấn đến đau cả đầu.
Tốc độ của Vương Hạo và Lý Vân Dương siêu nhanh, hóa thành từng đạo tàn ảnh va chạm kịch liệt vào nhau.
- Vương Hạo, đi chết đi!
Lý Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, cự kiếm trong tay có khí thế càng ngày càng lớn, có xu thế muốn trấn áp thương khung, rơi xuống ầm ầm.
- Mẹ nó, mới chỉ phong Vương mà tưởng mình vô địch thật sao? Hôm nay ông đây đánh mày rớt khỏi vương vị!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, cự kiếm trong tay bộc phát ra kiếm quanh chói mắt, giống như một ngôi sao băng xẹt từ cuối trời đâm về phía Lý Vân Dương.
Phá Thiên Cự Kiếm quyết, kiếm thứ nhất, Phá Vân Không Trảm! !
Lúc này, một cỗ khí tức khó có thể dùng lời nói mà hình dung được đã bao phủ bầu trời, mang theo sát ý dày đặc, nếu trời muốn cản, sẽ xé trời, nếu đất ngăn, sẽ đâm thủng đất.
- Cái này...
Hai mắt mọi người ở đây trợn tròn, đó là chiêu kiếm gì vậy? Vì sao có cảm giác khó chịu như thế, hình như dưới một kiếm này, tất cả đều nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu há hốc mồm, bọn họ đã từng thấy một kiếm này rồi, trước đây Vương Hạo đã sử dụng nó.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, trước đây Vương Hạo không bày ra uy lực chính thức của nó.
Rất nhanh, hai người vội vàng mở ra quang não trên cổ tay, gửi tin tức tức cho đám thành viên Chính Khí Hội kia.
Lần này, Vương Hạo đến Đế Tinh để gây chuyện, chính là dẫn đầu làm hỗn loạn nơi này, làm cho thành viên Chính Khí Hội thành công lẻn vào Đế Tinh.
- Ầm ầm...
Một tiếng vang cực lớn nổ ra, mặt đất bị hai luồng kiếm khí dày xéo.
Mọi người xung quanh nhanh chóng mở ra hộ thuẫn phòng ngự, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, linh hồn bọn họ giống như muốn phá cơ thể mà chui ra, không thể chịu nổi sự tàn phá của kiếm khí khủng bố này nữa.
- Bịch bịch...
Một giây sau, hai người cùng lúc té ra bên ngoài, bị bắn xa hơn 1000m mới dừng lại được.
- Hai tên biến thái!
Quan Thiên nuốt ngụm nước miếng, thật sự không biết hình dung suy nghĩ của mình thế nào nữa.
Hai người quyết đấu không đến một phút đồng hồ, nhưng hơn 10 dặm đất đai xung quanh đều bị đâm thành ngàn lỗ, các công trình nay chỉ còn một đống bừa bộn.
Đồng thời, hư không bị kiếm khí quấy cho vặn vẹo biến hình, thậm chí tầng mây cũng bị ảnh hưởng nặng.
Đáng sợ nhất chính là, chiến trường đang không ngừng di chuyển, phạm vi phá hư ngày càng lớn dần, nếu tiếp tục như vậy, cả Đế Tinh này sẽ bị hai tên quái vật này hủy diệt mất.
Điều này không phải là do Quan Thiên nghĩ nhiều, mà là tuyệt đối có thể xảy ra.
Phải biết rằng, Đế Tinh cũng chỉ lớn bằng Địa Cầu, hơn nữa, một Võ Tông bình thường đã có lực phá hoại cực lớn, gần bằng với một đầu đạn hình nấm.
Còn về hai con yêu nghiệt này, lực phá hoại ngang bằng mấy trăm viên đạn hình nấm ấy chứ!
Nếu là bình thường, trên Đế Tinh còn có cao thủ canh giữ, vậy thì dễ dàng ngăn cản bọn họ lại.
Nhưng bây giờ cao thủ liên bang Stars đều đi tiền tuyến hết, những kẻ ở lại thì cấp cao nhất cũng chỉ là Võ Vương mà thôi, làm gì có chuyện ngăn được hai con trâu kia húc nhau.
- Ầm ầm...
Lại một đợt va chạm nữa, đất đai xung quanh không chịu nổi lực công kích của hai người, ầm ầm sụp đổ, xuất hiện một cái hố cực sâu.
Rất nhanh, các quý tộc trên Đế Tinh đều nhận được tin tức, nhao nhao chạy đến hóng.
Dù sao việc này có liên quan đến lợi ích của bọn họ, nên phải tự mình chạy đến xem một chút.
- Có chuyện gì vậy? Ai cho bọn họ lá gan đánh nhau ở Đế Tinh.
- Hình như là Vương Hạo và Lý Vân Dương, hai thằng đó mà lao vào nhau thì ai dám ngăn.
- Quả nhiên Vương Hạo vẫn chạy đến, nhưng mà hắn dẫn theo cả đống Thiếu Soái Quân đến làm gì chứ? Còn Lý Vân Dương nữa, không phải là có tin đồn hắn bị đả kích tâm thần gì gì đó mà?
- Vương Hạo ngồi tù là do bản thân hắn đưa ra yêu cầu, ai biết hắn muốn làm loạn kiểu gì.
- Còn chuyện Lý Vân Dương bị đả kích là thật, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu, kẻ địch gặp nhau thì đỏ mắt à?
- Vậy nên đó là lý do bọn họ đánh nhau ở Đế Tinh à?
- Có phải vậy không thì ta không biết, nhưng ta biết rõ, bây giờ không có người nào ngăn cản được bọn họ.
- Hình như ngươi nói đúng, chiến lực của hai kẻ này đúng là đáng sợ.
- Nhất là Vương Hạo, còn chưa đột phá Võ Vương, lại đánh ngang tay với Thiên Đạo Phong Vương.
- Thật sự ta không thể tin nổi, khi Vương Hạo đột phá Võ Vương sẽ có chiến lực như thế nào?
- Ta mong là Thiên Đạo không phải là người nhà họ Vương, đừng có mà phong Vương cho Vương Hạo.
- Có thể à? Lý Vân Dương mà còn có, thì chắc chắn Vương Hạo cũng sẽ có.
- ...
- Ầm ầm.
Sau khi hai kiếm va chạm vào nhau, ánh lửa tung tóe, hai người bị chấn bật ra.
Mà ngàn dặm xung quanh bị hai người chém nát thành đống hỗn độn, những trang viên xinh đẹp của quý tộc gần đây đều ầm ầm sụp đổ.
Thấy tình hình như vậy, các quý tộc lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, nhưng thấy chiến lực hai con trâu kia biến thái quá, đành chỉ ngửa mặt lên trời thở dài, căm hận nuốt nước mắt.
Đồng thời, vài quý tộc đang có ý nghĩ, có nên alo gọi mấy cụ ngoài tiền tuyến về không.
Dù sao thằng Vương Hạo này nổi tiếng coi trời bằng vung từ lâu, lần này còn dẫn theo Thiếu Soái Quân nhăm nhe ngoài Đế Tinh, đúng là làm cho người người long thể bất an, tài sản khó bảo toàn.
==================