Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 424: Chương 424: Cục thịt lớn.




Trong cung điện đen kịt.

Vương Hạo và Nhạc Huyên đang nhanh chóng rơi xuống.

- Vương Hạo, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi, ta không muốn bị nát thành thịt vụn.

Nhạc Huyên ôm chặt Vương Hạo, cả người cô khẽ run.

- Hazz!

Vương Hạo than thẹ một tiếng.

- Muốn có biện pháp thì cần có linh cảm, nhưng bây giờ ta chẳng có chút cảm giác nào, vậy thì làm sao nghĩ được đây!

- Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu nghĩ?

Nhạc Huyên nói nhỏ.

Vương Hạo nhếch miệng.

- Phụ nữ làm cho đàn ông có cảm giác, không cần ta phải dạy cô làm thế nào chứ?

- Ngươi, tiểu nhân vô sỉ!

Nhạc Huyên tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng véo một cái sau lưng Vương Hạo.

Vương Hạo túm lấy bàn tay không thành thật của cô nàng, nhắc nhở.

- Chúng ta rơi xuống thời gian lâu rồi, chắc là sắp chạm đất.

- Hừ, ta sẽ không làm như ngươi nói đâu, cùng lắm thì cả hai đều game over!

Nhạc Huyên tức giận hừ một tiếng.

- Ôi trời, cô đúng là độc ác, lại muốn sau khi chết vào một mộ với ta.

Vương Hạo thở dài.

- Tiếc là cô tính sai rồi, ta là người có thể chất đặc thù, chỉ cần não không tử vong, vậy thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại.

- Thật hay giả?

Nhạc Huyên không tin, nhưng nhớ đến lần trước ở Thiên Kiếm sớn trang, hình ảnh Vương Hạo một mình solo 30 vạn đại quân, cô không biết chuyện này là thật hay giả.

Cũng vì chuyện đó, Vương Hạo đã được cô dán nhãn phi nhân loại lên.

- Thích tin hay không thì tùy!

Vương Hạo bĩu môi.

Sắc mặt Nhạc Huyên cực kỳ xoắn xuýt, sau đó ôm lấy bàn tay của Vương Hạo, đặt lên trên ngực lớn của mình.

- Ôi, cô làm gì thế?

Vương Hạo dùng sức nắn bóp, nhướn lông mày.

- Ta nói chuyện phụ nữ làm cho đàn ông có cảm giác kia, chính là một câu cổ vũ cố lên, không ngờ cô lại chủ động đến vậy, thẳng thắn đưa đến, có phải cô đã thầm mến ta từ lâu rồi không?

- Ngươi đã chơi trò lưu manh rồi, ngay cả tiện nghi ngươi cũng chiếm, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.

Nhạc Huyên đánh một cái lên tay Vương Hạo, khuôn mặt cô đỏ ửng, cũng không biết là ngượng ngùng hay là tức giận.

Vương Hạo giả vờ uất ức.

- Ai chơi trò lưu manh, rõ ràng là cô chơi trò lưu manh muốn chiếm tiện nghi của ta, ta là người bị hại đấy.

Nhạc Huyên móc ra một lựu đạn cấp bốn, quả quyết nói.

- Vương Hạo, ta đếm đến ba, nếu ngươi không nghĩ ra được biện pháp, vậy thì chúng ta chết chung, cho dù ngươi nói ta muốn tự tử, ta cũng chịu.

- Ôi mẹ! Phụ nữ các cô đúng là khủng khiếp thật, lúc còn sống chiếm tiện nghi của ta thì thôi, sau khi chết còn muốn kéo ta xuống cùng.

Vương Hạo thở dài, hắn mở dù ra, hai người rơi chậm xuống.

- Vương Hạo, đồ khốn nạn...

Nhạc Huyên tức đến phát điên, tên khốn này không nói thật được một câu nào, vừa rồi nói không có dù nhảy, bây giờ lại đưa ra.

Không lâu sau, trước mắt hai người sáng ngời, phát hiện bản thân ở trong một không gian kì lạ.

Ở đây có núi có sông, nhưng không có một cọng cỏ xanh nào, tất cả thực vật đều có màu đen thui, bầu trời thì tối tăm mờ mịt, ngay cả ánh mặt trời cũng không có.

Nhưng không gian này rất lớn, nhìn ra xa chỉ toàn là đồi núi.

- Giết!

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên bên tai hai người.

Vương Hạo và Nhạc Huyên quay đầu lại nhìn, thấy trên một bờ sông đen cách đó không xa, có một trướng quân dựng trại, còn có binh lính tuần tra xung quanh.

Đồng thời, bên kia bờ sông đen, có hai đội ngũ đang chiến đấu, chỉ là số lượng tham chiến tương đối ít, chỉ có một trăm người, bên cạnh còn có vài người lười biếng đứng nhìn.

Trong đó có một bên Vương Hạo rất quen thuộc, chính là nhân loại giống bọn họ.

Nhưng một bên khác, hai người Vương Hạo và Nhạc Huyên nhìn thấy thì há hốc mồm, bởi vì bọn họ không phải là người, thậm chí không phải là vật sống, mà là một đám xương khô.

- Mẹ nó, những bộ xương này lại di chuyển được.

Vương Hạo tò mò nhìn nhân loại đại chiến xương khô.

Sau khi rơi xuống, Nhạc Huyên đẩy Vương Hạo ra, nhăn chân mày lá liễu lại.

- Đây là nơi nào? Vì sao ta có cảm giác nó là một thế giới, không chỉ có bầu trời, còn có sông hồ núi non.

Vương Hạo sững sờ, lẩm bẩm nói.

- Chẳng lẽ là một bảo bối giống như Linh Giới Cầu?

- Linh Giới Cầu?

Nhạc Huyên chớp mắt nhìn Vương Hạo, đợi hắn giải thích một chút.

- Linh Giới Cầu gì?

Vương Hạo giả ngu nói.

- Chắc là cô nghe nhầm rồi, ta nói là cục thịt lớn ấy, cái đó của ngươi rất lớn, rất nhiều thịt, còn mềm mại nữa.

- Ngươi... Đồ lưu manh vô sỉ.

Nhạc Huyên tức đến giậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.

- Ai vô sỉ?

Vương Hạo hầm hừ nói.

- Nhạc Huyên, cô nói chuyện phải có lương tâm chứ, ta có chủ động sờ sao? Là cô bắt ta sờ đấy chứ!

- Ngươi!

Nhạc Huyên bị chọc tức đến mức không nói nên lời.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên xuất hiện, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hai người.

- Hai đứa nhóc may mắn thật, không bị thương khi rơi xuống, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo ta đi, nếu lỡ mà bị Vong Linh phát hiện thì xong đời.

- Vong Linh?

Hai người Vương Hạo và Nhạc Huyên mơ hồ, tất nhiên hai người chưa nghe đến đó là cái gì.

- Vong Linh chính là những xương khô đó.

Người phụ nữ trung niên chỉ vào mấy bộ xương đang ở phía xa.

- Bọn họ trước đây cũng là nhân loại, nhưng sau khi chết bị lão ma đầu luyện thành vong linh, bọn chúng không chỉ di chuyển được, còn giữ lại được bảy phần thực lực lúc còn sống.

- Mẹ nó, còn có thể lợi dụng được thi thể người chết!

Vương Hạo lập tức hứng thú với môn kỹ thuật này.

Người phụ nữ trung niên khuyên hắn.

- Chàng trai trẻ, ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nghe nói lão ma đầu kia có thể luyện chế thi thể thành Vong Linh, là vì ông ta có một môn thần công, rót sinh lực của mình vào trong những thi thể đó, làm cho bọn họ sống lại, nhưng cơ thể lại yếu xuống, đó chính là cái giá phải trả.

- Rót sinh lực vào thi thể?

Vương Hạo sửng sốt, tò mò hỏi.

- Vậy lão ma đầu bây giờ còn bao nhiêu sinh lực nữa?

- Không biết!

Người phụ nữ trung niên lắc đầu.

- Nghe nói lão ma đầu kia làm quá nhiều việc ác, nên bị một siêu cấp cường giả phong ấn trong Thiên Ma Tinh.

- Con mẹ nó, ý cô là, Thiên Ma Tinh tồn tại bao nhiên năm, vậy lão ma đầu kia bấy nhiêu tuổi sao?

Vương Hạo hú lên một câu, nếu hắn nhớ không nhầm, trong lịch sử Liên Bang Stars ghi lại, từ lúc Thiên Ma Tinh được phát hiện đến nay, đã ít nhất 3 vạn năm rồi.

Người phụ nữ trung niên gật đầu.

- Theo lời nói của các cụ, lão ma đầu này còn có thể hấp thu sinh lực của người sống, có thể bảo vệ thanh xuân mãi mãi, nên hắn đã sống đến bao nhiên năm rồi, không có ai biến được.

- Mẹ nó, lão ma đầu này luyện thần công gì vậy? Đúng là quá trâu.

Đột nhiên, Vương Hạo cảm thấy rất hứng thú với lão ma đầu này.

Người phụ nữ trung niên nhìn Vương Hạo, nhịn không được hỏi.

- Chàng trai trẻ, ta cảm thấy ngươi thật quen mắt! Hình như đã thấy ở đâu rồi ấy?

Nhạc Huyên nói nhỏ.

- Hắn tên là Vương Hạo, cha hắn là Vương Thiên Dật, chắc chắn cô đã thấy cha hắn rồi phải không?

- Ngươi là con trai của Nguyên Soái đại nhân sao? Nhanh đến căn cứ!

Người phụ nữ trung niên kích động hét lên, kéo Vương Hạo và Nhạc Huyên chạy về quân trướng, cũng chính là căn cứ trong lời nói...

=-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.