Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 728: Chương 728: Đây là bí mật.




- Leng keng, chúc mừng ký chủ phế đi con trai Thiên Đạo, nhân được một cơ hội siêu cấp giảm giá.

Vương Hạo nhìn Hùng Phi gầy giống như da bọc xương, sau đó dùng vẻ mặt vô tội ném Hùng Phi đến trước mặt Bạch Diễm và Chính Nghĩa.

- Hùng Phi!

Hai người Bạch Diễm và Chính Nghĩa đè nén sự khô nóng trong cơ thể, vội vàng bò lên xem Hùng Phi.

Mọi người ở đây lại cảm thấy đau đầu, tên khốn này lúc nào cũng xấu xa như vậy sao?

Không chỉ phế đi Hùng Phi, mà còn ném hắn và bên người hai kẻ như lang sói.

Đáng sợ nhất chính là, Hùng Phi hoàn toàn không còn sức lực chống đỡ, chỉ có thể vô lực để cho anh em tốt của mình bày ra đủ loại tạo hình.

- Hống…

Bỗng nhiên Bạch Diễm rống lên một tiếng, sau đó tự tát bản thân mình một cái kêu, hắn dùng ánh mắt đỏ ngòm nhìn Lâm Mộng Mộng và Ái Nhi.

Mặc dù Chính Nghĩa đang cố hết sức kiềm chế bản thân, nhưng thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Lâm Mộng Mộng và Ái Nhi.

- Mẹ của ta!

Hai người Lâm Mộng Mộng và Ái Nhi bị dọa đến hồn phi phách tán, nhanh chóng phóng vào trong cung điện.

Đám đàn ông Vương Hạo cũng lạnh cả xương sống, nhanh chóng bỏ trốn vào trong cung điện, bọn họ không thể nào quen nổi mình bị hai thằng đàn ông nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như vậy.

- Hình ảnh đặc sắc tuyệt luân như vậy, nếu không quay lại làm kỷ niệm, đúng là quá cầm thú rồi!

Bất Tử Hiên Thiếu cười gằn, gắn một cái camera ngay ngắn trên tường, sau đó cười to rời đi.

Tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng, hắn làm như vậy mới gọi là cầm thú đấy.

Chỉ một lúc sau, cả đoàn người về đến chỗ sâu trong kinh điển, hai cô gái Lâm Mộng Mộng và Ái Nhi đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển, không còn chút hình tượng thục nữ nào nữa, trái tim nhỏ của bọn họ bị dọa sợ làm cho đập thình thịch.

Lâm Mộng Mộng nhịn không được hỏi.

- Anh họ, vì sao Thần Thông tược đoạt và ban cho của anh lại có thể tước đoạt cả thể chất đặc thù vậy?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe, muốn biết bí mật ở trong đó.

Vương Hạo cười cười, nói.

- Bí mật!

Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ đã đoán được từ lâu, từ khi Lăng Tiêu bị Thiên n xem được ký ức, Vương Hạo sẽ không công bố bí mật của bản thân mình với bọn họ nữa.

- Anh họ xấu xa!

Lâm Mộng Mộng phồng má, trên mặt viết hai chữ không vui.

Ái Nhi vội vàng nói tránh đi.

- Nếu như Vương Hạo đại nhân có thể tước đoạt Thuần Dương Thể, vậy sao không tước đoạt luôn Hư Vô Chi Hỏa của Bạch Diễm và Thất Xảo Linh Lung Tâm của Chính Nghĩa chứ? Nếu có được những thứ đó, vậy chẳng phải Vương Hạo đại nhân có thể dễ dàng cứu vớt vũ trụ hay sao?

Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi, bọn họ có cảm giác Tiểu Lang Nữ này đã hoàn toàn bị Vương Hạo tẩy não rồi, hoàn toàn không thể phân biệt cái gì là đúng, cái gì là sai nữa rồi.

Vương Hạo nghiêm khắc phê bình.

- Ái Nhi, ta đã nói với ngươi từ lâu, ta là một chính nhân quân tử, vậy thì thử hỏi một chính nhân quân tử như ta, sao có thể quấy rầy người ta lúc động phòng hoa chúc chứ?

Mọi người ở đây đều sợ ngây người, bọn họ đã gặp nhiều chính nhân quân tử, những loại chính nhân quân tử như hắn thì đúng là chưa từng gặp qua!

Đây tuyệt đối chính là một dòng nước trong giữa toàn bộ các chính nhân quân tử, là hạc giữa bầy gà, vì ngươi không giống người thường, nên ngươi khó có thể siêu việt.

Vương Hạo lại nói thầm một tiếng.

- Lại nói, hai tên kia đều là cao thủ Thần Vị Cảnh, nếu bây giờ mà đánh thì rất là phí sức,không bằng để cho bọn họ tiêu hao thể lực trước, đợi đến lúc hai chân nhũn ra, vậy thì ta có thể dễ dàng giải quyết hai người bọn họ.

Mọi người xung quanh cực kỳ mất mặt, đúng là kẻ không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch!

- Ầm ầm…

Bỗng nhiên, từng đạo lôi điện kinh thiên vang lên bên ngoài cung điện, giống như sấm sét giữa trời nắng, sấm sét cực kỳ vang dội, giống như tận thế chuẩn bị ập đến.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Hạo cau mày, trong lòng có một chút bất an.

Khóe miệng của Thịnh Văn Kiệt cong lên ý cười.

- Đây chính là bạn tốt của ta, Lôi Thần đến!

- Lôi Thần!

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu bắt đầu cảnh giác, bọn họ không quên, lúc trước ở Cấm Vực, Vương Hạo đã lừa gạt những Thượng Cổ Chúng Thần kia thế nào.

Bây giờ Lôi Thần vừa ra khỏi Cấm Vực, đã đi thẳng đến nơi đây, tất nhiên không phải tìm Vương Hạo để uống trà ôn chuyện.

Bất Tử Hiên Thiếu gãi gãi cằm, lẩm bẩm,

- Bản Thiếu còn nhớ kỹ, năm đó bản thiếu muốn vay tiền Lôi Thần, những cái tên này hẹp hòi không cho mượn, thế là bản thiếu liền ngủ với vị hôn thê của hắn, sau đó con sinh ra một đứa bé, hình như là con trai của bản thiếu, mà Lôi Thần ngại mất mặt nên không công bố ra ngoài, đúng là khổ vì mặt mũi để chết mà!

Mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, cảm giác trong lòng đang có hàng vạn con ngựa chạy nhanh quá, Bất Tử Hiên Thiếu lại vừa đổi mới giới hạn Tam Quan của bọn họ.

Vương Hạo nhịn không được hỏi.

- Ta nói Hiên Thiếu này, hàng năm người cứ ở bên ngoài gieo hạt như thế, vậy thì tỷ lệ nở hoa kết quả là bao nhiêu?

Bất Tử Hiên Thiếu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.

- Cái này ta cũng không biết rõ ràng cho lắm, đoán khoảng 3000, hoặc là hơn 2500 gì đó, hơn nữa những tên kia đều sợ ta, ai cũng thành thật nuôi con ta lớn lên.

Lâm Mộng Mộng và Ái Nhi cực kỳ khinh bỉ Bất Tử Hiên Thiếu, tiện nhân này có nhiều con như vậy, chắc chắn đã hại đời không ít cô gái.

Nếu như những cô gái kia là vợ của người khác, vậy thì hắn đã tai họa cho mấy ngàn gia đình, đúng là tội ác đầy trời, chết vạn lần chưa hết tội.

Mà tất cả đồng bào nam đều hâm mộ nhìn Bất Tử Hiên Thiếu, tên này cũng tiêu sái quá đi, không chỉ ăn xong vỗ mông rời đi, lại còn có kẻ đến chết còn sĩ diện nuôi con cho hắn, đúng là người thắng trong đời mà.

Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy thì ta yên tâm rồi, so với việc ta cướp bảo vật của Lôi Thần, chắc chắn hắn muốn thu thập cái nón xanh trên đầu hơn.

- Phụt...

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều phun, hai thằng này không có ai là tốt lành hết.

Bất Tử Hiên Thiếu bĩu môi.

- Bản thiếu đứng ở chỗ này cho hắn giết, hắn dám giết ta sao? Nếu như hắn có can đảm dám giết bản thiếu gia, chắc chắn thiếu gia ta sẽ tiếp tục đội nón xanh cho hắn.

Vương Hạo gật đầu đồng ý.

- Lời này cũng đúng, nếu thằng này dám tìm phiền toái cho ta, vậy thì ta sẽ đi đến chỗ Tiểu Lộ Lộ, làm khó dễ cho hắn để cho hắn chết cũng không biết vì sao lại chết.

- Tiểu Lộ Lộ là ai?

Bất Tử Hiên Thiếu tò mò hỏi.

Vương Hạo cười nói.

- Bây giờ là đại diện Thiên Đạo, nhưng ta sẽ nhanh chóng làm cho cô ấy trở thành Thiên Đạo chính quy.

Bất Tử Hiên Thiếu kinh hãi, dùng vẻ mặt kính nể nói.

- Thì ra thân phận của Vương Huynh bất phàm như vậy, đúng là thất kính, thất kính!

- Nào có, nào có!!

Vương Hạo khiêm tốn nói.

- Khách khí, khách khí!

- Bái phục, bái phục!

- Không dám, không dám!

...

Mọi người ở đây hoàn toàn im lặng, không biết nên nói gì với hai tên tiện nhân này mới tốt.

Một kẻ có năng lực giết mãi không chết, chỉ cần làm trái lời hắn một câu, thì hắn lập tức đi ngủ với con gái, nữ đồ đệ, vợ của người đó ngay.

Sau đó còn ỷ vào thân phận của mình, làm cho những người kia giận mà không dám nói, đúng là thần tượng trong suy nghĩ của mọi thằng đàn ông.

Còn một kẻ khác thì rõ ràng có thể dùng thiên phú siêu cường của mình để xưng bá toàn bộ vũ trụ, nhưng lại không đứng đắn chút nào, mỗi ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.

Kẻ này cũng cực kỳ thích ăn cơm chùa, thậm chí ngay cả đại diện Thiên Đạo cũng ăn được cơm chùa, đúng là làm cho đàn ông trên thế giới phải ghen tị và hâm mộ.

- Đinh đinh…

Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên.

Bất Tử Hiên Thiếu nháy nháy mắt.

- Lôi Thần đã xông đến, mà những người tầm bảo kia cũng đi vào rồi.

- Nói cách khác, chuyện của ba anh em nhà Liên Minh Chính Nghĩa đã lộ ra ánh sáng sao?

Vương Hạo cực kỳ vô tội nói...

-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.