Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 729: Chương 729: Mơ ước và khoác lác.




- Hazz...

Mọi người nhịn không được thở dài, trong lòng mặc niệm ba phút cho ba anh em của Liên Minh Chính Nghĩa.

Chọc ai thì không chọc, lại đi trêu chọc Vương Hạo thích xem náo nhiệt này làm gì chứ?

Đúng lúc này, một giọng nói có từ bên ngoài đại diện vọng vào.

- Vương Hạo, ngươi trả Lôi Thần Thương của Bản Thần lại đây, vậy thì ân oán giữa hai chúng ta đều xóa bỏ.

Bất Tử Hiên Thiếu quay đầu lại hỏi.

- Ngươi cướp Lôi Thần Thương của Lôi Thần sao?

Vương Hạo nhún vai.

- Sao ta biết được? Lúc đó cả 108 vị Thượng Cổ Chúng Thần đều đưa toàn bộ gia sản ra, ai mà chú ý đến một cây thương chứ?

Bất Tử Hiên Thiếu trừng to mắt.

- Ngươi thật sự cướp sạch 108 vị Thượng Cổ Chúng Thần?

- Đương nhiên!

Vương Hạo nghiêm túc nói.

- Ta là một chính nhân quân tử, mà chính nhân quân tử thì sao nói dối được chứ?

Bất Tử Hiên Thiếu gãi gãi cái cằm, lẩm bẩm nói.

- Nếu thằng này nói chuyện cướp sạch 108 vị Thượng Cổ Chúng Thần và ngủ với Đại Diện Thiên Đạo là thật, vậy chẳng phải chỉ mình bản thiếu đang khoác lác thôi sao?

Sắc mặt của tất cả đồng bào nam đều đen thui, mệt cho bọn họ còn hâm mộ Bất Tử Hiên Thiếu ngủ với nhiều gái như vậy, kết quả là thằng này đang khoác lác.

Vương Hạo vỗ vỗ vai Bất Tử Hiên Thiếu.

- Cuộc đời mà không khoác lác thì giống như không có mơ ước vậy, nếu như một người không có mơ ước, thì sao có động lực để đi lên chứ?

Bất Tử Hiên Thiếu gật đầu đồng ý.

- Vương huynh nói không sai, khoác lác cũng giống như mơ ước, đều là mơ mộng hão huyền.

- Phốc xích…

Tất cả mọi người xung quanh đều phun ra trong nháy mắt, thật sự phục cái mạch kín thần kỳ của não hai vị này.

Bọn họ lại có thể ghép chung khoác lác và mơ ước vào một chỗ, hai cái đó mà cùng cấp bậc sao?

- Ầm ầm…

Đúng lúc này, một đạo kinh lôi chém xuống đại điện, đồng thời một bóng người cao lớn uy vũ cũng hiện ra, người này không phải là Lôi Thần Thượng Cổ thì là ai?

- Bất Tử Hiên Thiếu!

Lôi Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Bất Tử Hiên Thiếu dùng vẻ mặt cực kỳ cảm động nói.

- Lôi Thần, bản thiếu không ngờ rằng, bản thiếu là người đầu tiên mà ngươi gặp khi ra khỏi tù, đúng là làm cho bản thiếu quả cảm động.

Sắc mặt của Lôi Thần tái xanh, nếu hắn biết tiện nhân Bất Tử Hiên Thiếu ở chỗ này, hắn tuyệt đối sẽ không chạy đến tìm Vương Hạo đòi Lôi Thần Thương vào lúc này.

Mọi người ở đây nhịn không được hít sâu một hơi, hoàn toàn chịu phục vị Bất Tử Hiên Thiếu này rồi.

Rõ ràng kẻ này đã ngủ với vị hôn thê của Lôi Thần, vậy mà lúc gặp mặt còn nhiệt tình chào hỏi như vậy, đúng là một tồn tại như Thần.

Lôi Thần hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Bản thần không đến tìm ngươi, Vương Hạo! Ngươi ở chỗ nào, bản thần cảm giác được Lôi Thần truyền thừa biến mất ở chỗ này!

Đám người Lăng Tiêu cực kỳ vô tội nhìn quanh bốn phía, làm như bản thân mình không biết người nào tên Vương Hạo.

Thịnh Văn Kiệt bước lên trước một bước, kích động nói.

- Lôi huynh, ngươi còn nhớ đến ta sao?

Hai mắt Lôi Thần trợn tròn, cũng kích động kêu lên.

- Ngươi là Văn Kiệt huynh, không ngờ rằng chúng ta lại có thể gặp nhau ở chỗ này, thật sự là quá tốt rồi!

Thịnh Văn Kiệt kích động đến mức không nói nên lời, chạy lên cho Lôi Thần một cái ôm thật chắc.

Bất Tử Hiên Thiếu lôi kéo Vương Hạo, nói nhỏ.

- Ta nói người anh em, vì sao Lôi Thần không nhận ra ngươi được? Có phải ngươi đang khoác lác hay không?

Vương Hạo trợn trắng mắt.

- Ai đang khoác lác chứ, ta chỉ thay đổi hình dạng thôi, là do hắn không nhận ra mà.

Bất Tử Hiên Thiếu lập tức cảm thấy hứng thú.

- Bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ cho ngươi là ai? Giới thiệu cho bản thiếu quen với, bản thiếu cũng muốn thay đổi khuôn mặt.

Vương Hạo tò mò hỏi.

- Vì sao ngươi muốn thay đổi khuôn mặt?

Bất Tử Hiên Thiếu bất đắc dĩ hít sâu một hơi.

- Nói ra thì rất dài dòng, cứ cách mấy vạn năm thì bản thiếu sẽ ra ngoài đi dạo một lần, khuôn mặt đẹp trai này đã bị quá nhiều người nhớ kỹ, nên chỉ cần bản thiếu vừa xuất hiện, tất cả gái trên đường đều ngượng ngùng chạy mất, làm cho bản thiếu muốn tìm một cô nói chuyện nhân sinh cũng không được.

Khóe mắt của mọi người đều co giật, đó mà là ngượng ngùng chạy đi sao? Rõ ràng là thấy dâm tặc nên chạy mất có được không?

- Ta và ngươi lại vừa vặn ngược lại, mỗi lần ta vừa xuất hiện trên đường phố, các cô gái sẽ điên cuồng bổ nhào vào ta, ngay cả đại diện Thiên Đạo cũng nhịn không được ra tay với ta.

Vương Hạo giả vờ đau khổ vuốt nước mắt.

Tất cả mọi người đều trợn trắng mắt, hai tên tiện nhân không biết xấu hổ này nổ thật lớn, đúng là thần cũng không ngăn nổi bọn họ mà.

Lúc này, Thịnh Văn Kiệt ho khan một tiếng rồi nói.

- Vương huynh, Lôi huynh là anh em tốt của ta, ngươi có thể cho ta chút mặt mũi, trả Lôi Thần Thương cho hắn được không?

Vương Hạo nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói.

- Vì bốn chữ Quái Kiệt Thánh Sư của ngươi, chút mặt mũi kia ta sẽ cho.

Nói xong, Vương Hạo vung tay lên, một ngọn núi bảo vật tỏa ánh vàng rực rỡ xuất hiện, mỗi món đồ bên trong đó đều có thể gây ra gió tanh mưa máu.

- Ào ào…

Thấy vậy, tất cả mọi người xôn xao hẳn lên.

Mặc dù bọn họ đã biết Vương Hạo cướp sạch đồ của 108 vị Thượng Cổ Chúng Thần, nhưng không ngờ rằng số lượng bảo vật lại khổng lồ đến mức này.

Hô hấp của Lôi Thần trở nên dồn dập, trong lòng nhanh chóng tự hỏi, có nên diệt khẩu Vương Hạo, sau đó biến những bảo vật này thành của mình không?

Dù sao tu vi bây giờ của Vương Hạo chỉ là Võ Thánh cấp bảy, giết hắn dễ như trở bàn tay.

Thịnh Văn Kiệt truyền âm nói.

- Lôi huynh, ngươi không dây vào người này được, không giết chết hắn được đâu!

Lôi Thần cau mày nói.

- Ta biết người này thần bí, nhưng lại không biết hắn lợi hại chỗ nào, ngươi có thể nói cho ta biết không?

Thịnh Văn Kiệt trả lời.

- Ta cũng không biết người này có lai lịch ra sao, nhưng hắn nắm giữ thần thông Lục Đạo Luân Hồi, còn có thần thông Tước Đoạt và Ban Cho, mà đẳng cấp của hai thần thông này còn rất cao, ngay cả Thuần Dương Thể cũng có thể tước đoạt, hơn nữa có tin đồn tên này chết rồi có thể vô địch, ngay cả Thiên Đạo cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Cái gì?

Lôi Thần kinh hô một tiếng, trong đầu lập tức nhớ lại lúc còn ở Cấm Vực, cái hình ảnh Vương Hạo ôm lấy đại diện Thiên Đạo.

Nghĩ đến đây, Lôi Thần vội vàng thu lại lòng tham, hắn bấm một chỉ quyết, triệu hoán Lôi Thần Thương vào trong tay, sau đó tiêu hóa hết sự tham lam trong đáy lòng.

Mặc dù bảo bối rất tốt, nhưng cũng phải có mạng để hưởng mới được, nếu như vì tham lam mà trêu chọc loại quái vật kia, vậy thì không đáng.

Đúng lúc này, một tiếng cười khàn khàn vang lên.

- Ha ha, Lôi Thần, ngươi đúng là không có gan, chỉ dám lấy một thanh Lôi Thần Thương thôi à?

- Người nào!

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già mặc áo đen xuất hiện.

Lôi Thần lạnh lùng nói.

- Vu Thần, ngươi dám theo dõi bản thần sao?

Vu Thần cười nói.

- Bản thần biết được, Vương Hạo có truyền thừa Lôi Thần, nên chắc chắn ngươi sẽ đi tìm hắn, nên vẫn luôn đi theo ngươi, không ngờ rằng ngươi lại tìm được.

- Không tốt, lại là lão ma đầu!

Đồng tử của hai người Bất Tử Hiên Thiếu và Thịnh Văn Kiệt đều co rút lại, nhanh chóng đề phòng nhìn ông ta.

Vương Hạo tò mò hỏi.

- Ta nói Hiên Thiếu, ngay cả chết mà ngươi cũng không sợ, sao lại sợ ông ta chứ?

Sắc mặt của Bất Tử Hiên Thiếu cực kỳ nghiêm trọng, nói.

- Bản Thiếu Gia không hề sợ cái chết, nhưng ông ta có vu thuật đấy, chỉ cần có một giọt máu của bản thiếu, vậy thì bản thiếu sống không được, mà chết cũng không xong.

Vương Hạo nghĩ lại, hình như hắn cũng biết vu thuật, mà còn đạt đến trung cấp nữa...

------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.