Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 730: Chương 730: Gông xiềng vận mệnh.




Trong cung điện.

Một đám người đề phòng nhìn Vu Thần, hiển nhiên không ai muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết kia.

Vu Thần nhìn quanh một vòng, sau đó bỗng nhiên cười to.

- Không ngờ rằng Tam Đại Kỳ Nhân đều ở đây, hơn nữa tu vi còn nhỏ yếu như vậy.

Bất Tử Hiên Thiếu cực kỳ hối hận, nếu biết trước có chuyện phiền toái như thế, thì hắn đã không tự phế đi tu vi.

Bây giờ bị Vu Thần nhìn chằm chằm vào, không biết tiếp theo sẽ bị tra tấn bao nhiêu năm.

Sắc mặt của Thịnh Văn Kiệt cực kỳ ngưng trọng nói.

- Lôi huynh, ngươi có thắng được Vu Thần không?

Lôi Thần cười khổ, nói.

- Chiến thắng hắn thì vẫn có thể, nhưng nói đi nói lại thì hắn vẫn là Thần, làm cho ta bị thương chảy máu cũng cực kỳ dễ dàng.

Tất cả mọi người đều quăng ánh mắt ghét bỏ đến, nói nhảm cả một buổi, không phải là đánh không lại Vu Thần sao?

Trong lúc đó, khóe miệng Vu Thần nổi lên một nụ cười quỷ quyệt, sau đó biến mất tại chỗ.

- Không tốt!

Đồng tử của tất cả mọi người co rút lại, nhanh chóng lui về sau.

Đồng thời, tiếng cười khàn khàn của Vu Thần cũng vang lên.

- Các ngươi chạy không thoát đâu, chắc chắn lão phu sẽ dạy dỗ các ngươi, làm cho các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trở thành một con chó trung thành của lão phu.

Vương Hạo biến sắc, vội vàng hỏi thăm hệ thống.

- Ta muốn tăng Vu Thuật đến đỉnh cấp, cần bao nhiêu điểm tội ác?

Hệ thống trả lời.

- Vu Thuật của ký chủ bây giờ là trung cấp, nếu như tăng đến cao cấp, rồi đến đỉnh cấp, cuối cùng tăng đến chung cực, tổng cộng hết 700 ức điểm tội ác.

Vương Hạo cắn răng, dẫm chân một cái, nói.

- Đổi cho ta, ta không muốn bị kẻ khác tra tấn đến chết đi sống lại!

- Leng keng, chúc mừng ký chủ tốn 700 ức điểm tội ác, mua sắm vu thuật cao cấp, vu thuật đỉnh cấp, vu thuật chung cực, phạm vi sử dụng là dưới Chí Tôn.

Trong lòng Vương Hạo điên cuồng chửi bậy, hắn còn đang nghĩ vì sao chung cực vu thuật lại rẻ như vậy chứ, hóa ra là ngay cả Chí Tôn đều không đối phó nổi, chỉ có thể sử dụng cho Thượng Cổ Chúng Thần.

- Làm càn!

Lôi Thần hét lớn một tiếng, bão tố cuồng bạo quanh người hắn nổi lên, Lôi Thần Thương trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh, trực tiếp nghênh đón Vu Thần.

- Ầm ầm...

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên trong đại điện, một trận gió lớn thổi bay tất cả mọi người ra bên ngoài.

- Đáng chết!

Bất Tử Hiên Thiếu tức giận, hắn thề rằng mình phải giết chết Vu Thần, làm cho hắn ta hiểu được bốn chữ Bất Tử Hiên Thiếu là có nghĩa gì.

Trên mặt Thịnh Văn Kiệt cũng hiện lên sự tức giận, hắn là sư phụ của Hỗn Độn Thiên Thần đấy, ở thời đại Thượng Cổ cũng được xem là bá chủ một phương, nhưng bây giờ một tên Vu Thần nho nhỏ cũng dám nói lời kia với hắn, sao hắn không giận cho được?

Cả người Lâm Mộng Mộng run lên bần bật, hai mắt bỗng trở nên lăng lệ, giọng nói của cô cũng trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

- Một tên Vu Thần nho nhỏ, lại dám bất kính với ta, đúng là tự tìm đường chết.

Bất Tử Hiên Thiếu và Thịnh Văn Kiệt cho Vu Thần một ánh mắt đồng tình, vậy mà có thể bức Tri Thiên Mệnh đi ra, đúng là sắp có trò hay đây.

Vu Thần khinh miệt nói.

- Tri Thiên Mệnh, chỉ bằng tu vi Võ Tôn của ngươi, lão phu bất kính với ngươi thì sao?

Đôi mắt Lâm Mộng Mộng nổi lên ánh sáng lạnh, bỗng nhiên cô chắp hai tay trước ngực, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

- Chung cực Lục Nhâm Thần Thuật, gông xiềng vận mệnh!

- Ầm ầm…

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên.

Chỉ thấy trong hư không bỗng nhiên có một xiềng xích trong suốt hiện ra, bọn chúng từ bốn phương tám hướng bay đến, sau đó vây Vu Thần ở bên trong, rồi biến mất không thấy gì nữa.

- Đây là cái gì?

Mọi người ở đây đều tò mò, hiển nhiên là chưa thấy chiêu thức này bao giờ.

- Xảy ra chuyện gì?

Vu Thần cau mày, trong lòng cảm thấy không ổn.

Lâm Mộng Mộng cười lạnh nói.

- Ta đã khóa vận mệnh của ngươi vào ngày hôm nay, nói cách khác, hôm nay phải chết không thể nghi ngờ!

- Cái này mà cũng được sao?

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, ai cũng có loại cảm giác mình không thể hiểu nổi thế giới này nữa.

Thịnh Văn Kiệt nhịn không được hỏi.

- Sao ngươi không khóa vận mệnh hắn vào bây giờ luôn, làm cho hắn chết ngay tức khắc chứ??

Lâm Mộng Mộng trợn trắng mắt.

- Tu vi của ta chỉ là Võ Tôn, sao có thể làm được chính xác như vậy chứ, tiếp theo giao cho các ngươi cả đấy, ta cần đi nghỉ ngơi!

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lâm Mộng Mộng đã khôi phục thanh tĩnh, sau đó té xỉu ở trong ngực Ái Nhi.

Bất Tử Hiên Thiếu lùi đến bên người Vương Hạo, nói.

- Người anh em, bản thiếu vừa quen ngươi đã như thân từ lâu, tí nữa bản thiếu chế tạo cơ hội, ngươi phải nắm chặt mà chạy trốn, sau khi chạy được thì phải tìm cách đến cứu bản thiếu đấy.

- Đi theo ta lăn lộn, không cần phải chạy trốn.

Vương Hạo vung tay lên, thu ngọn núi bảo vật vàng rực rỡ kia vào.

- Người anh em, ngươi đúng là quá nghĩa khí, ngươi tự mình ra tay, hay là người anh em này tiễn ngươi một đoạn đây?

Bất Tử Hiên Thiếu sửng sốt một chút, sau đó dùng vẻ mặt cảm động lấy ra một thanh dao phay đặt trên cổ Vương Hạo,

Khóe miệng Vương Hạo giật giật, có xúc động muốn dùng một bàn tay chụp chết cái tên đậu bỉ này.

Đúng lúc này, Lôi Thần bỗng nhiên hét lớn.

- Các ngươi đi nhanh một chút, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

Vương Hạo quay đầu lại nói.

- Chạy cái gì mà chạy, ngươi đánh cho hắn chảy máu là được rồi!

- Đánh cho hắn chảy máu?

Mọi người xung quanh đều sững sờ, thằng này lại muốn làm cái gì?

Bỗng nhiên Lăng Tiêu kịp phản ứng lại, vui mừng kêu lên.

- Sư đệ cũng biết Vu Thuật, sư đệ cũng biết Vu Thuật mà!

Hai tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cũng nhớ ra, đối tượng đầu tiên mà Vương Hạo lấy ra làm thí nghiệm chính là tiểu đệ đệ của Lăng Tiêu, khó trách hắn sẽ nhớ kỹ như vậy.

- Ngươi cũng biết Vu Thuật?

Bất Tử Hiên Thiếu bị dọa cho đến mức vội vàng thu hồi dao phay, lùi về sau mấy bước, hắn phát hiện ra Vương Hạo chính là khắc tinh của hắn, dù là thần thông tước đoạt và ban cho, hay là Vu Thuật, đều dễ dàng uy hiếp đến hắn.

Vu Thần khinh thường nói.

- Một thằng trẻ trâu học được chút da lông của Vu Thuật, cũng dám nói mình biết Vu Thuật, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Lôi Thần cau mày, trong đầu nhớ đến những câu của Thịnh Văn Kiệt kể về sự tích biến thái của Vương Hạo.

- Mặc kệ có phải là thật hay không, Bản Thần phải thử một chút mới được!

Ánh mắt của Lôi Thần trở nên lăng lệ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, sở dĩ Thịnh Văn Kiệt ở Thời Đại Thượng Cổ không có ai dám trêu chọc, nguyên nhân rất lớn là do Hỗn Độn Thiên Thần đứng sau làm núi dựa cho hắn.

Nếu như bây giờ hắn bảo vệ Vương Hạo đến trưởng thành, chẳng phải hắn cũng có một ngọn núi lớn để dựa vào hay sao?

Nghĩ đến đây, Lôi Thần rống to một tiếng.

- Lôi Đình Vạn Quân!

- Ầm ầm...

Một giây sau, vách tường bốn phía của cung điện vỡ vụn, sấm sét vang dội khắp bầu trời, lôi điện chằng chịt khắp nơi, người nào đứng nhìn đều sợ hãi đến từ tận linh hồn.

Vu Thần hừ lạnh một tiếng, dùng một luồng hắc quang nghênh đón.

- Ầm ầm...

Lúc này, vô số đạo lôi điện đánh xuống, một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, mặt đất cũng run rẩy kịch liệt.

Mọi người bị dọa phải tìm chỗ trốn đi, tránh cho mình bị ngộ thương.

Không lâu sau, đợi đến lúc tất cả đều đã khôi phục bình tĩnh, cung điện truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần đã đổ nát tung tóe, Lôi Thần và Vu Thần đều bị thương, máu tươi văng khắp nơi.

- Lôi Thần, máu của ngươi, lão phu đã có!

Bỗng nhiên Vu Thần cười ha hả, trong tay xuất hiện một giọt máu tươi.

Sắc mặt của Lôi Thần thay đổi hắn, hắn cảm giác một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể.

- Vu Thần, máu của ngươi, ta cũng có!

Vương Hạo vẫy tay, một giọt máu rơi vào trong tay hắn.

- Ngu ngốc!

Vu Thần khinh thường bĩu môi, hiển nhiên không thèm để Vương Hạo vào mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.