- Lão phu, hiệu trưởng của đại học Tây Hoa, Hoa Tử Húc!
- Lão phu, hiệu trưởng của đại học Võ Nam, Vũ Thiên Luân!
- Lão phu cũng là sư công của ngươi, hiệu trưởng của đại học Đông Diệu, Vương Côn Lôn.
Tay Vương Côn Lôn vuốt chòm râu cười nói.
Vừa dứt lời, tất cả sinh viên ở đó đều muốn nổ tung.
- Lại là hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm lớn?
- Ta ngất, vừa rồi ba hiệu trưởng nói cái gì? Là sư công của thiếu niên này?
- Hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm lớn không phải là gia gia thì chính là sư công, cuộc sống này không xong rồi.
- Đều là sinh viên, vì sao chênh lệch lớn như vậy chứ?
- Ta cảm giác lần này không chỉ sinh viên của đại học Thiên Bắc chúng ta phải giao phí bảo vệ, ba trường đại học khác cũng sẽ giao.
- Có loại chỗ dựa vững chắc như vậy, ta cũng đi thu!
-...
Trong nháy mắt, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cảm giác bối rối. Tuy rằng bọn họ biết phụ thân của Vương Hạo là Trấn Uy nguyên soái, vậy sư phụ nhất định rất lợi hại, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ trâu bò đến mức độ này.
Hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm lớn, trong thiên hạ khắp nơi đều có mạch quan hệ, cho dù là năm thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế cũng không có một thế lực nào dám coi thường bọn họ?
Hai mắt Vương Hạo lập tức sáng lên, lóe ra ánh sáng mãnh liệt. Hắn vốn cho rằng phải qua mấy năm nữa, quân đoàn của mình mới có khả năng hình thành chiến lực, nhưng ai biết thời điểm buồn ngủ, ông trời lại có thể đưa tới món quà lớn như vậy.
Chỉ cần bốn vị hiệu trưởng này đồng ý ra tay giúp đỡ, như vậy trăm vạn quân đoàn vương bài do thiên tài tạo thành của hắn nhất định có thể nhanh chóng xây dựng ra được.
Hơn nữa chờ sau này có tiền, trăm vạn đại quân này còn không phải là muốn thế nào chiêu mộ thì chiêu mộ như thế sao! Thậm chí sánh ngang với chiến lực của bốn đại quân đoàn vương bài Quân bộ, cũng không phải là không thể được.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo lập tức có quyết định hắn nhất định không thể đắc tội bốn lão gia gia đáng yêu này, trong lòng nhất định phải tôn kính như gia gia ruột của mình.
- Chào ba vị sư công!
Vương Hạo lễ phép cong thắt lưng trước ba vị hiệu trưởng.
- Tiểu tử thối, không nên lấy lòng, có chuyện gì cứ nói, bộ dạng này không thích hợp với ngươi.
Vũ Thiên Luân vỗ nhẹ xuống đầu của Vương Hạo đầu, tỏ vẻ sủng ái.
Vương Hạo gật đầu, sau đó vẻ mặt tức giận nói:
- Ít ngày trước, đồ tôn bỏ ra số tiền lớn từ trong tay của đại tư lệnh Quân bộ mua một vị trí nguyên soái, nhưng lão khốn kiếp kia lại không cho ta tới một người lính, hơn nữa còn không có kinh phí, ta hi vọng ba vị sư công và gia gia giúp ta phân xử công bằng.
Hoa Tử Húc đảo mắt, Quán Tân Hùng cũng không phải là kẻ đần độn, đương nhiên sẽ không để Vương Hạo dung nhập vào bên trong Quân bộ.
Loại chuyện này, cho dù bốn lão già bọn họ cùng đi tìm Quán Tân Hùng, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Tất cả sinh viên xung quanh lại đều há hốc mồm, nếu như lỗ tai của bọn họ vừa rồi không có vấn đề, thật sự nghe được Vương Hạo nói dùng nhiều tiền mua được một vị trí nguyên soái từ chỗ đại tư lệnh Quân bộ.
Nhưng vị trí nguyên soái này thật sự có thể dùng tiền mua được sao? Nếu như là thật, như vậy phải xài hết bao nhiêu tiền có khả năng mua được hả?
Nhưng bất kể như thế nào, trong nháy mắt Vương Hạo đã bị bọn họ đánh ra thần hào, nguyên soái, cao phú soái... các loại danh hiệu đều khiến cho bọn họ có kích động hận không thể lập tức lại đón đầu bái hắn làm lão đại.
- Tiểu tử thối, giao tiếp với đám người bên Quân bộ này, ngươi phải cẩn thận một chút.
Vẻ mặt Vũ Thiên Luân nghiêm túc dặn dò:
- Chỉ cần phát hiện có gì không ổn, phải lập tức liên hệ với mấy lão già chúng ta, ghi nhớ kỹ không thể cứng rắn va chạm với bọn họ biết không?
Vương Hạo cảm động, hai mắt ngấn lệ, liên tục gật đầu.
- Sư công, ta nhớ kỹ, nếu như các ngài lo lắng, có thể cho ta mấy trăm món bảo bối bảo toàn tính mạng.
- Khụ khụ...
Ba vị hiệu trưởng lập tức bị sặc, vốn tưởng rằng tên tiểu tử khốn kiếp này thật sự cảm động, nhưng một giây tiếp theo lại lộ ra nguyên hình, chỉ có điều như vậy thật sự được không?
Lúc này, Tô Mộc đã đi tới, khẽ cười nói:
- Muốn bảo bối không phải là không khả năng, chỉ cần ngươi tìm nữ nhân sinh một Tiểu Vương Hạo trở về, gia gia nhất định sẽ giao bảo bối tích góp suốt đời cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Sinh một cục cưng sao?
Vương Hạo há hốc mồm, đây là giao dịch gì? Bán nhi tử sao?
- Tiểu tử thối, gia gia ngươi là muốn ôm chắt.
Vương Côn Lôn vỗ nhẹ vào vai của Vương Hạo, cười nói.
Vương Hạo dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bốn lão gì này, những lão già này không muốn cho hắn bảo bối, còn muốn cho hắn sống chết kết hôn, tìm một người trông coi hắn, khiến cho hắn hồi tâm sao?
Nhưng bất kể là thế nào, hắn cũng không sẽ khuất phục, về phần bảo bối, bọn họ không cho là được sao?
Nghĩ tới đây, Vương Hạo khẽ cười nói:
- Gia gia, ba vị sư công, chuyện liên quan tới hài tử đợi lát nữa lại nói, chúng ta cứ nói trước một chút về đại thọ của ta đã!
- Đại thọ?
Bốn hiệu trưởng lớn đều sửng sốt, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi bao nhiêu tuổi hả?
Vương Hạo khiêm tốn mỉm cười.
- Qua đại thọ là mười tám tuổi!
- Vèo...
Bốn vị hiệu trưởng trong nháy mắt phun ra, bọn họ sống cả đời, cũng không có làm đại thọ, nhưng tên tiểu tử thối này thì hay rồi, vừa tròn mười tám tuổi lại bắt đầu làm đại thọ, chênh lệch này thực quá lớn đi!
Vương Hạo búng ngón tay một cái, Tiền Vạn Dương lập tức điên cuồng chạy tới.
- Bốn vị hiệu trưởng đại nhân, đây là thiệp mời của lão đại nhà ta, đến lúc đó các ngài nhất định phải tới sớm một chút đấy!
Tiền Vạn Dương đưa bốn tấm thiệp vàng cho bốn vị hiệu trưởng.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, muốn không cho hắn bảo bối, quả thực không có cửa đâu, hắn phải từ từ moi hết bảo bối trên người bốn lão già này xuống mới được.
Bốn vị hiệu trưởng miễn cưỡng cười một tiếng, giao tiếp với con tiểu hồ ly giảo hoạt này, thực sự quá thống khổ!
...
Cùng lúc đó, truyền thông Trục Mộng cũng bắt đầu vận chuyển.
Bọn họ nhanh chóng truyền tin tức Vương Hạo mười tám tuổi lên làm nguyên soái ra ngoài.
Đồng thời truyền thông Trục Mộng cũng đưa một phần thiệp mời đến cho rất nhiều gia tộc có mặt mũi của Liên Bang Tinh Tế, khiến cho tin tức về nhị đệ thần bí của Thu Đông công ty Thiên Hỏa, đã được lưu truyền ở trong các thế lực lớn.
Nhưng khiến cho những gia tộc này không nghĩ ra chính là từ trước đến nay bọn họ lại chưa từng nghe qua Thu Đông lão nhân này có nhị đệ?
Chỉ có điều, đối với những quý tộc kia, điều này hiển nhiên không phải là bí mật gì, bọn họ dễ dàng lại điều tra ra người nhị đệ chính là Vương Hạo, cho nên bọn họ căn bản khinh thường đi tham gia loại đại thọ này.
Nhưng những phú hào trong Liên Bang Tinh Tế kia lại không biết, vì vậy mỗi một người đều vội vàng chuẩn bị hậu lễ, hy vọng có thể móc nối quan hệ với vị đương gia của công ty Thiên Hỏa Nhị này.
Nhất là những thương nhân quân hỏa càng chuẩn bị món quả hậu hĩnh, bởi vì nguồn vũ khí của bọn họ đều do công ty Thiên Hỏa cung cấp, nhị gia này muốn làm đại thọ, cho dù khoảng cách lại xa đi nữa bọn họ cũng nhất định phải trình diện!
Mà theo tin tức truyền đến, tổ chức khủng bố DY cũng nghe được tin tức về Vương Hạo.
Trên một tinh cầu.
Lão đại của tổ chức khủng bố DY, Thất Ma Lãnh Sinh nói:
- Khô Ma, Vương Hạo đã từ Liên Bang Diệu Thiên trở về, lần này nói thế nào cũng không thể thất bại, dẫn hắn trở về cho ta.
Khô Ma muốn xin chỉ đạo:
- Ma Chủ, thân phận của Vương Hạo bây giờ rất không tầm thường, chúng ta đi bắt hắn lộ liễu như vậy, sẽ đắc tội rất nhiều thế lực.
Trên mặt Thất Ma hiện ra một sự điên cuồng.
- Vương Hạo nắm giữ bí mật của nhân loại mới, chỉ cần ta có thể đứng vững trước áp lực này, ép hỏi ra những bí mật này, như vậy tổ chức DY chúng ta lại có thể có vô số thành viên trung thành, đến lúc đó nhất định có thể vượt qua năm thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế, thậm chí trở thành người đứng đầu.
- Vâng, Ma Chủ!
Hai mắt Khô Ma lóe ra một tia cuồng nhiệt, bọn họ phấn đấu vì nhân loại tiến hóa, nhưng người đời vẫn hiểu nhầm bọn họ, bây giờ bọn họ cuối cùng đã nhìn thấy được ánh rạng đông...