Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 287: Chương 287: Gặp chuyện không may chỉ bán bằng hữu trong đội




Nghe xong âm thanh mong đợi của khán giả như vậy, Vương Hạo chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, vì vậy nhẹ nhàng bấm nút.

Một tích tắc này, tất cả mọi người ở đó lập tức yên tĩnh.

Sắc mặt của tất cả sinh viên hoảng sợ nhìn Vương Hạo, bọn họ không nghĩ tới có người có thể thật sự dám nã pháo ở đại học Thiên Bắc.

- Chạy mau!

Không biết ai quát to một tiếng tê tâm liệt phổi, thức tỉnh tất cả mọi người.

Một giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đó đều sôi trào, mỗi một người kêu cha gọi mẹ kêu cứu mạng.

- Oa, mụ mụ, cứu mạng!

- Đây rốt cuộc là dạng biến thái gì lại dám nã pháo ở đại học Thiên Bắc!

- Chạy nhanh lên một chút, đại bác nòng ngắn có tốc độ bắn chậm, chỉ cần chúng ta trốn nhanh, cơ bản sẽ không có việc gì.

- Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chúng ta phải trốn thế nào?

- Không thể trốn cũng phải trốn, bằng không ở lại chỉ có chờ chết thôi!

-...

- Vèo...

Khi trong đại bác nòng ngắn cấp năm bắn ra một viên đạn đạo, không khí lập tức bị xé rách, phát ra một tiếng xé gió chói tai, chỉ thấy đạn đạo kéo theo cái đuôi thật dài bắn về phía trước.

- Lớn mật!!!

Đúng lúc này, một tiếng cáu giận từ phía xa truyền đến.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen rơi vào phía trước đạn đạo, đồng thời một khí tức khủng khiếp đã lập tức lan tràn ra.

- Ầm ầm ầm!!!

Một giây tiếp theo, đạn đạo nổ mạnh, trong nháy mắt thắp sáng toàn bộ thiên địa, một đám mây nấm cực lớn đột ngột từ mặt đất nhô lên, âm thanh giống như tiếng sấm vang vọng trong thiên địa, trận gió cực lớn điên cuồng cuốn ra khắp mặt đất.

Trong thành thị có rất nhiều nhà cao tầng bị thổi bay ra ngoài, đồng thời còn có một đám sinh viên của bị thổi bay.

Chỉ là quả đại bác nòng ngắn nổ mạnh ra, uy lực tổn thương hoàn toàn không giống với vũ khí cấp năm nên có, tối đa cũng mạnh hơn hơn tổn thương cấp ba.

Khi tất cả đều khôi phục lại sự yên tĩnh, hộ thuẫn năng lượng trên toàn thân của Vương Hạo đã biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước có một quả cầu lửa rất lớn, một nam tử trung niên lấm tấm mồ hôi trán, đang chật vật sử dụng chân khí bọc lấy quả cầu lửa này lại.

- Ta nói uy lực nhỏ như vậy, hóa ra bị người ta dùng chân khí bọc lại.

Vương Hạo lắc đầu, hắn lặng lẽ móc ra khẩu súng tự động cấp bốn, nhắm ngay trứng của người nam tử trung niên.

Hắn nghĩ thầm, người này hẳn không còn sức lực để đỡ được phát sùng này của hắn?

Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, không ngừng nói:

- Ta là phó hiệu trưởng của đại học Thiên Bắc, Tôn Danh.

- Cắt!

Vương Hạo bĩu môi.

- Ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng, từ hôm nay trở đi, đại học Thiên Bắc là địa bàn của lão tử, tất cả mọi người phải giao phí bảo vệ, ngươi tưởng Phó hiệu trưởng thì không cần nộp sao?

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức im lặng, không phát ra một tiếng động.

Những sinh viên vừa rồi tìm về được một mạng, bọn họ từ trong đống đổ nát đứng lên đều trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào tới vậy? Đòi phí bảo hộ lại có thể đòi tới trên đầu của phó hiệu trưởng.

- Thằng nhãi con, nơi này là địa bàn của lão phu, còn chưa tới phiên ngươi dương oai.

- Lão bất tử kia nói đây là địa bàn của hắn sao?

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Ta cho ngươi biết, từ hôm nay ở đây chính là...

Nói phân nửa, Vương Hạo không nói được nữa, chỉ thấy Tô Mộc và bốn vị hiệu trưởng đang cười như không cười nhìn hắn.

- Thằng nhãi con, ngươi mới vừa nói ai là lão bất tử?

Trong ánh mắt Tô Mộc lộ ra một khí tức rất nguy hiểm.

Vương Hạo run lên một cái, đưa tay lại đẩy Tiểu Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng từ trong mũ ra, sau đó lay động Tiểu Bạch nói:

- Tiểu Bạch, có nghe thấy gia gia gọi ngươi là thằng nhãi ranh con không, vội vàng trả lời có phải là ngươi hay không?

Tiểu Bạch khẽ xoa đôi mắt nhập nhèm, vẻ mặt mờ mịt gật một cái.

- Bản bảo bảo thỏ năm nay mới hai tuổi rưỡi, quả thật rất nhỏ...

Còn chưa nói dứt lời, nó lại bị Vương Hạo nhét một lần nữa vào trong mũ.

- Gia gia, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, con thỏ này đã gật đầu thừa nhận sai lầm của mình, ngươi nể tình nó còn nhỏ, cũng không cần tính toán với nó làm gì.

Vương Hạo nghiêm túc nói.

- Ha ha...

Hoa Tử Húc và ba vị hiệu trưởng không nhịn được cười ha ha, đây là tiết tấu Vương Hạo muốn khiến Tô Mộc tức chết mà!

Tô Mộc tức tới thổi râu mép trừng mắt.

- Giải thích một chút xem, không có việc gì ở trường học nã pháo có là có ý hả?

Vẻ mặt Vương Hạo tức giận nói:

- Đây đều là lão nhân Thu Đông kia gây ra chuyện, hắn không phải nói ở hành tinh Thiên Bắc thử uy lực của đại bác nòng ngắn cấp năm sao? Ta nói tìm một tinh cầu không người ở là được, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói không được, các ngươi phải hiểu cổ đông thứ hai này không có cách nào so sánh được với đại cổ đông, cuối cùng ta chỉ có thể khuất phục, cho nên gia gia muốn tìm kẻ cầm đầu gây họa, vậy đi tìm lão đầu Thu Đông kia đi!

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lặng lẽ cúi đầu, bọn họ đối với chuyện Vương Hạo này trợn mắt nói mò, cùng với bản lĩnh gặp chuyện không may chỉ bán bằng hữu trong đội xem như là hoàn toàn thần phục.

- Hiệu trưởng đại nhân, ta sắp không chịu nổi rồi...

Sắc mặt của phó hiệu trưởng Tôn Danh nhăn nhó, rõ ràng sắp không có cách nào ngăn cản được viên đại bác nòng ngắn này nổ mạnh.

Các sinh viên đứng xung quanh nghe được lời Tôn Danh nói, trong nháy mắt lại sôi trào.

- Người này là hiệu trưởng của đại học Thiên Bắc chúng ta sao?

- Má của ta ơi, ta lại có thể nhìn thấy hiệu trưởng.

- Không phải nói hiệu trưởng là thần long thấy đầu không thấy đuôi sao?

- Đâu chỉ thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta tới đại học Thiên Bắc ba năm ngay cả hiệu trưởng gọi là gì ta cũng không biết.

- Nói thừa, ngươi có thấy mấy cái tên Vũ Thánh đã công bố ra à?

- Nếu như vừa rồi ta không có nghe nhầm, thiếu niên này gọi hiệu trưởng là gia gia?

- Gia gia? Ta khinh, đây chẳng lẽ là tôn tử của hiệu trưởng?

- Ta thấy tám phần là đúng rồi, bằng không hắn làm sao dám lớn lối như vậy?

- Vậy sau này chúng ta không phải sẽ xui xẻo sao?

- Xem ra, sau đó nhất định phải giao phí bảo vệ rồi, bằng không ai biết hắn có thể lại tới nã một phát pháo đạn hay không.

- Sẽ không đâu! Hiệu trưởng hình như không ủng hộ hắn làm như vậy.

- Không ủng hộ thì thế nào, lẽ nào hiệu trưởng còn có thể một ngày hai mươi bốn giờ để mắt tới hắn sao?

- Ví tiền của ta lại sắp trống rỗng rồi...

-...

Tô Mộc vung tay lên một cái, quả cầu lửa trong tay Tôn Danh lập tức bị nén thành một viên đan dược, sau đó biến mất ở trong thiên địa.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng bọn họ thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, bọn họ cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao Vương Hạo ở phân viện 11 gây chuyện khắp nơi, nhưng cuối cùng cái rắm không không thấy phát ra.

Hóa ra gia gia hắn là hiệu trưởng của đại học Thiên Bắc, thật sự là đại boss, vậy ai dám động hắn?

- Sư công!!!

Vương Hạo nhân lúc Tô Mộc ra tay, nhanh chóng trốn đến phía sau Hoa Tử Húc và Vũ Thiên Luân, rất sợ Tô Mộc kéo hắn qua giáo dục một trận.

- Tiểu tử thối ngươi đã biết mình gây ra phiền toái rồi sao?

Hoa Tử Húc trừng mắt với Vương Hạo, chỉ có điều hắn vẫn bảo vệ Vương Hạo ở sau người.

Vũ Thiên Luân cười to nói:

- Đều nói tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, kết quả lại có thể sợ Tô lão đầu.

Vương Hạo bĩu môi, hắn không phải sợ gia gia tiện nghi Tô Mộc này, chỉ là hắn biết rõ lão nhân này đang tức giận, hắn làm sao có thể đi mình tự tìm phiền phức được?

- Sư công, gia gia ta là hiệu trưởng của đại học Thiên Bắc, vậy các ngài là?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.

Hoa Tử Húc thở dài, hắn vốn dự định chờ tới khi tu vi của Vương Hạo đạt được Vũ Vương mới nói cho hắn biết, nhưng bây giờ có công ty Thiên Hỏa, Dược Tề Công Hội làm chỗ dựa cho hắn, dường như bọn họ giả vờ thần bí cũng không có ý nghĩa gì nữa, cuối cùng bốn người thương lượng một chút, tất cả đều tán thành sẽ nói thẳng với Vương Hạo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.