Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 289: Chương 289: Toàn lực ủng hộ




Công ty Thiên Hỏa.

Văn phòng của chủ tịch.

Thu Đông nhìn tờ báo trong tay không nhịn được cười ha hả.

- Phụ thân, ngài còn cười được.

Thu Linh Hàn tức tới mức giậm chân.

Thu Đông khẽ cười nói:

- Có gì phải tức giận, nếu chúng ta muốn lôi kéo Vương Hạo, vậy thì nên biết quỷ tinh linh này sẽ làm ra những chuyện khiến người ta nhìn vào không hiểu nổi.

- Nhưng bản tiểu thư hiện tại lại có thể thấp hơn hắn một thế hệ, loại chuyện này làm sao có thể không tức giận được.

Thu Linh Hàn tức giận nói.

Thu Lôi ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng nghi hoặc thì thầm nói một câu.

- Ngươi chỉ thấp hơn hắn một thế hệ, nhưng mình lại thấp hơn tới hai thế hệ, vậy mình phải nói lí lẽ với ai đây?

- Cái nào ra cái đấy, có gì phải tức giận chứ?

Thu Đông khoát tay áo, sau đó phân phó nói:

- Tiểu Lôi, cháu đi chuẩn bị một phần quà, chờ tới đại thọ của Vương Hạo lại đưa qua.

- Gia gia, ngài còn thật sự định mừng... mừng đại thọ mười tám tuổi cho Vương Hạo sao?

Thu Lôi há hốc mồm, người khác không biết thì thôi, nhưng bọn họ biết, vậy còn muốn đi sao?

Vẻ mặt Thu Đông nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ, ta rất coi trọng tiềm lực của tiểu tử Vương Hạo này, chỉ cần chuyện hắn đã quyết định, công ty Thiên Hỏa chúng ta nhất định phải toàn lực ủng hộ.

Thu Linh Hàn nhíu mày lại.

- Phụ thân, con biết tiềm lực của Vương Hạo rất mạnh, thậm chí trước đây khi chưa từng gặp, chúng ta ủng hộ hắn như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Thu Đông thở dài nói:

- Các con đều biết, trong vũ trụ tồn tại vô số tinh hệ, chỗ ngân hà tinh hệ của Liên Bang Tinh chúng ta Tế chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong đó, tinh hệ mạnh mẽ hơn chúng ta thật sự có quá nhiều.

Thu Lôi cau mày nói:

- Ý của gia gia là những tinh hệ đó rất có thể sẽ tấn công tinh hệ ngân hà sao?

Thu Đông lắc đầu.

- Ta cũng không biết, nhưng chúng ta cần phải đề phòng chu đáo.

Thu Linh Hàn hiếu kỳ hỏi:

- Cho nên chúng ta phải toàn lực lôi kéo Vương Hạo, chính là vì nếu chẳng may có một ngày, văn minh của những tinh hệ khác tấn công chúng ta, đến lúc đó chúng ta cần phải dựa vào Vương Hạo che chở để sinh tồn sao?

Thu Đông gật đầu.

- Tiền đối với Thu gia chúng ta chỉ là một con số, nếu như có thể sử dụng tiền để đổi lấy Thu gia chúng ta trường tồn muôn đời, như vậy tại sao lại không làm?

Thu Lôi, Thu Linh Hàn bừng tỉnh gật đầu, biểu thị mình đã hiểu rõ.

...

Dược Tề Công Hội.

Tại phòng thí nghiệm chuyên môn của hội trưởng.

Thủy Dao đang tập trung tinh thần điều chế thuốc.

Băng Xảo ở bên cạnh khẽ báo cáo:

- Hội trưởng, Vương Hạo phát thiệp mời tới, mời ngài đi tham dự đại thọ... mười tám... mười tám tuổi của hắn.

Nói xong, Băng Xảo cười khổ, nàng biểu thị mình căn bản không hiểu trong đầu của tiểu tử Vương Hạo này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

- Đại thọ mười tám tuổi?

Thủy Dao sửng sốt, động tác trong tay dừng lại, nhận lấy thiệp mời trong tay của Băng Xảo.

- Tiểu tử ngu ngốc kia thật đúng là bướng bỉnh.

Thủy Dao bật cười lắc đầu, phân phó nói:

- Vậy ngươi đi chuẩn bị một phần quà cho Vương Hạo!

- Cần ta tự mình đưa qua sao?

Băng Xảo hỏi.

Thủy Dao đảo mắt.

- Một tiểu hài tử hồ đồ như vậy cần phó hội trưởng tự mình đi sao? Để cho đồ đệ của ngươi đi là được.

Băng Xảo gật đầu.

- Vậy món quà này nên chuẩn bị thế nào?

Thủy Dao suy nghĩ một lát.

- Mặc dù là tiểu hài tử hồ đồ, nhưng dù sao cũng là phó hội trưởng thứ năm của Dược Tề Công Hội chúng ta, người đã không đi, quà không thể nhẹ, lại chuẩn bị cho hắn một phần quà lớn đi!

Băng Xảo gật đầu, sau đó cung kính lui xuống.

Mà khi Thủy Dao quay đầu lại nhìn thuốc mình tự chế biến, lại thấy nó đã không có bất kỳ phản ứng hoá học nào nữa.

- Ai, ba mươi tỷ Diệu Thiên tệ lại không còn rồi.

Thủy Dao thở dài, đổ sạch thuốc, sau đó tiếp tục điều chế.

...

Quân bộ.

Văn phòng làm việc của đại tư lệnh.

Quán Tân Hùng hừ lạnh một tiếng, ném thiệp mời của Vương Hạo vào trong thùng rác.

Quán Anh Kiệt ở bên cạnh miễn cưỡng cười một tiếng.

- Phụ thân, ngài làm như vậy không tốt đâu! Dù sao thiệp mời của người ta cũng đưa đến, ngài cũng phải thể hiện một chút.

Quán Tân Hùng hừ một tiếng.

- Bây giờ ta nhìn tiểu tử này là đầu lại đau, làm gì có công sức cùng hắn đánh thái cực quyền chứ?

Quán Anh Kiệt lắc đầu, nói tránh đi:

- Thương thế của Vân Dương đã ổn định, qua mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn, hoàn toàn có thể kịp trước khi di tích thượng cổ mở ra.

Quán Tân Hùng gật đầu, sau đó lạnh lùng nói:

- Lý Vân Dương có thiên phú rất mạnh, nhưng hắn dù sao cũng là xuất thân bình dân, tương lai chỉ có thể trở thành chó trông cửa cho nhà chúng ta, con ngàn vạn lần không nên xử trí theo cảm tính, biết không?

Quán Anh Kiệt muốn mở miệng, nhưng lời nói đến miệng hắn lại không nói ra được, bởi vì hắn biết, cho dù nói, vị phụ thân luôn ta làm theo ý mình cũng sẽ không nghe theo hắn.

Cho nên nói còn không bằng không nói.

Quán Tân Hùng nhíu mày lại.

- So với Lý Vân Dương, ta càng hy vọng Vương Hạo thành chó trông cửa cho nhà chúng ta hơn, thiên phú của hắn thật sự quá mạnh mẽ, nếu như không thể thu vào sử dụng, như vậy cần phải sớm diệt trừ hắn mới được.

Nói đến phần sau, hai mắt của Quán Tân Hùng chớp hiện một tia sát khí, hắn tuyệt đối không cho phép trong Liên Bang Tinh Tế có người hoặc thế lực uy hiếp được Quân bộ phát triển, mà bây giờ Vương Hạo rõ ràng có loại tiềm lực này.

Quán Anh Kiệt hiếu kỳ hỏi:

- Nếu phụ thân cảm thấy Vương Hạo là một sự uy hiếp, vì sao còn muốn cho hắn làm nguyên soái thứ năm của Quân bộ?

Quán Tân Hùng nhìn Quán Anh Kiệt với một ánh mắt thất vọng.

- Cho con tới Quân bộ học tập, con đến uổng công rồi, ngay cả chút dụng ý như vậy cũng nhìn không thấu.

Quán Anh Kiệt cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỗ hắn không muốn đến chính là Quân bộ, ở đây không chỉ cần ngươi lừa ta gạt, còn cần quản lý một đống chuyện lớn, thật sự không thích hợp với hắn.

Quán Tân Hùng lắc đầu, tiếp tục nói:

- Chính bởi vì Vương Hạo là một uy hiếp, cho nên ta cần luôn luôn biết tiến độ trưởng thành của Vương Hạo, lại thêm Quân bộ chúng ta quả thật cần phải kỹ thuật khống chế cảm ứng não từ xa, cho nên ta mới làm một kẻ biết thời biết thế, cho Vương Hạo một danh hiệu nguyên soái, như vậy hắn sẽ ở dưới mí mắt của ta, chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cơ hội giết chết hắn.

Quán Anh Kiệt nhíu mày lại, không nhịn được hỏi:

- Làm như vậy, hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm lớn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Quán Tân Hùng xem thường cười.

- Vậy cũng phải xem bọn họ có thể tìm ra chứng cứ hay không mới được, nếu như không có chứng cứ, chính là bọn họ đang cố tình gây sự, đến lúc đó mấy thế lực lớn khác nhất định sẽ nhúng tay vào, giữ gìn sự yên ổn cho Liên Bang Tinh Tế.

Quán Anh Kiệt thử thăm dò:

- Năm đó Vương Thiên Dật cũng là các người sử dụng loại phương pháp này làm cho mất tích sao?

Quán Tân Hùng đắc ý cười nói:

- Một bình dân cũng muốn đi vào giới quý tộc, vậy đơn giản chính là đang si tâm vọng tưởng.

Quán Anh Kiệt thở dài, tuy rằng phụ thân hắn không có chính miệng thừa nhận, nhưng ý tứ này đã rất rõ ràng, năm đó sở dĩ Vương Thiên Dật mất tích, tất cả đều do bọn họ giở trò quỷ.

Nhưng điều khiến cho hắn thật sự không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ là vì để cho Vương Thiên Dật biến mất, bọn họ lại có thể chôn vùi mười vạn đại quân vương bài theo cùng, thủ đoạn này thật sự quá đẫm máu.

- Vương Thiên Dật, ta tin tưởng ngươi còn chưa chết, ta chờ ngươi trở về quyết một quyết thư hùng.

Trong lòng Quán Anh Kiệt có trực giác, Vương Thiên Dật không có chết, hắn nhất định sẽ trở về, hơn nữa dự cảm này càng lúc càng mãnh liệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.