Trong một ngôi biệt thự tại chủ viện của đại học Thiên Bắc.
Vương Hạo ngáp dài, ngồi ở trước bàn cơm, bắt đầu ăn sáng.
- Lão đại, đây là trang phục đại thọ lão đại mặc hôm nay.
Trần Diệu đẩy một chiếc xe nhỏ tới, phía trên treo đầy các loại âu phục sang trọng.
- Lão đại, ta mời đầu bếp của khách sạn tám sao tới nấu trong bữa tiệc lần này, lão đại xem thức ăn này có được không?
Tiền Vạn Dương đưa một thực đơn cho Vương Hạo.
Vương Hạo liếc mắt nhìn thực đơn, ngay lập tức phun một tiếng bánh kem ở trong miệng ra.
Chỉ thấy trên đó viết, Bảo Ngư Trấp Tiên Linh, 100 Tinh Tế tệ.
Trì Danh Toán Hương Cốt, 200 Tinh Tế tệ.
Bách Vị Tiên Ngư Chủy, 300 Tinh Tế tệ.
Nhất Phẩm Mai Hoa Tham, 300 Tinh Tế tệ.
...
- Lão đại không sao chứ?
Tiền Vạn Dương vội vàng chuyển khăn ăn cho Vương Hạo.
- Khụ khụ...
Vương Hạo lau bánh kem dính trên khóe miệng, vô cùng đau đớn nói:
- Tiền Vạn Dương, ta vốn tưởng rằng ngươi hiểu rõ ta nhất, nhưng không nghĩ tới ngươi vẫn không hiểu ta.
Tiền Vạn Dương thử thăm dò:
- Lão đại, chính là những thức ăn này quá đắt sao?
Vương Hạo vỗ một cái bàn, hầm hừ đứng dậy.
- Lão đại ngươi chính là đương gia của công ty Thiên Hỏa Nhị, sẽ quan tâm tới tiền sao?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sợ hãi liên tục lắc đầu.
Vương Hạo thở dài nói:
- Thật ra điều này cũng không thể trách các ngươi, ai bảo các ngươi theo lão đại tuổi trẻ tài cao như ta trong thời gian dài, khiến cho các ngươi có ý nghĩ nhân sĩ thành công đều là người trẻ tuổi?
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liếc mắt nhìn nhau, vẫn không hiểu rõ Vương Hạo muốn biểu đạt điều gì.
Vương Hạo tức giận cho hai tiểu đệ mỗi người một cái tát.
- Ta nói là hôm nay mọi người tới đây đều là nhân sĩ thành công không sai, nhưng tuổi tác bọn họ đều lớn hơn ta, các ngươi cho bọn họ ăn những món thịt cá này, nếu như có chuyện thì phải làm sao bây giờ? Các ngươi không phải là khiến cho lương tâm của ta áy náy sao?
Trần Diệu trợn mắt há hốc mồm. Lão đại này quá trâu bò!
Rõ ràng là ngại thức ăn đắt, nhưng cuối cùng lại nói như vậy, còn là bộ dạng ta suy nghĩ cho khách, thật là làm cho người ta phải bội phục!
Tiền Vạn Dương ngay lập tức lĩnh ngộ được dụng ý của Vương Hạo, vội vàng nói:
- Lão đại, vậy ta lập tức đi nói với phòng bêp, đại thọ của ngài năm nay lấy khỏe mạnh làm chính, mọi người bỏ qua giết chóc, cùng nhau ăn chay.
Vương Hạo thoả mãn gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng được may bay chở đến, đây là một bữa ăn sáng cực kỳ sa hoa, hết một nghìn Tinh Tế tệ.
Linh Linh ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa, không nhịn được ngẩng đầu lên, nàng phát hiện từ sau khi mình trở thành lái xe riêng cho Vương Hạo, thế giới quan được nàng tạo dụng ra từ nhỏ, đang từng chút một đổ nát.
...
Đại học Thiên Bắc, trên một quảng trường bày đầy rất nhiều bàn rượu, từng nhân viên phục vụ đang bày ra bộ đồ ăn.
Xung quanh, một đám sinh viên đang bàn luận ầm ĩ.
- Các ngươi nghe nói không? Vương Hạo dự định làm đại thọ mười tám tuổi của hắn.
- Vương Hạo là ai? Mười tám tuổi cũng tính là đại thọ sao?
- Ta khinh, ngươi ngay cả Vương Hạo cũng không biết?
- Ta gần đây vẫn luôn làm nhiệm vụ ở bên ngoài, ngày hôm nay mới vừa về.
- Hóa ra là như vậy, ta cho ngươi biết, Vương Hạo là tôn tử của hiệu trưởng.
- Tôn tử của hiệu trưởng?
- Đồng thời hiệu trưởng của ba trường Đại học trọng điểm lớn khác đều sư công của hắn.
- Đâu chỉ có vậy! Ta nhận được tin tức tin tức, Vương Hạo còn là nguyên soái trẻ tuổi nhất của Quân bộ.
- Ta ngất, các ngươi xác định không phải đang nói đùa chứ?
- Ta cũng muốn nói đùa, nhưng đây là do bốn vị hiệu trưởng chính miệng nói ra.
- Đậu xanh rau má, Vương Hạo này ở nơi nào, ta phải bái hắn làm lão đại.
- Huynh đệ ta khuyên ngươi vẫn không nên đi, điều kiện Vương Hạo thu tiểu đệ thật sự quá kỳ lạ, ta sợ ngươi không chịu nổi!
- Kỳ lạ? Kỳ lạ như thế nào?
- Trước đó Vương Hạo dán một tờ thông báo, trên đó viết muốn trở thành tiểu đệ của hắn, phải dâng lên trứng của mình.
- Dâng lên trứng của mình? Đây là có ý gì?
- Ý tứ chính là ngươi đứng ở nơi đó, sau đó hắn dùng súng đánh nát trứng của ngươi, như vậy ngươi lại có thể trở thành tiểu đệ của hắn.
- Ta ngất! Có nhầm hay không vậy?
- Không có nhầm đâu, hiện tại toàn trường đều biết, nhưng không có một người nào dám đi thử.
-...
Đúng lúc này, Vương Hạo dẫn theo hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi tới, ba người đều ăn mặc trang phục màu đỏ, rất có khí thế chúc mừng.
Tiểu Bạch cũng ngồi ở trên vai của Vương Hạo, toàn thân cũng được mặc bộ âu phục màu đỏ bản thu nhỏ.
- Lão đại, bốn vị hiệu trưởng bảo hôm nay có việc không tới được, nhưng lễ vật đều được đưa đến.
Tiền Vạn Dương nhỏ giọng nói.
Vương Hạo bĩu môi.
- Cái gì mà có việc, ta thấy đều là mượn cớ!
Trần Diệu đảo mắt, đây không phải là nói thừa sao? Nhất định là lý do này!
Vương Hạo cũng không suy nghĩ xem, một trưởng bối tới chúc thọ cho tiểu bối, đây không phải là vô duyên vô cớ vô cớ thừa nhận thế hệ của tiểu bối này cao hơn mình sao?
Những người khách tới ngày hôm nay không biết tuổi tác thật sự của Vương Hạo, bằng không chắc chắn sẽ không có người nào đến.
- Đúng rồi, bốn vị gia gia này đưa cho ta cái gì vậy?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.
Vẻ mặt Tiền Vạn Dương hâm mộ nói:
- Bốn vị hiệu trưởng lần lượt đưa cho lão đại bốn loại nguyên tố lôi, có Quang Lôi tăng tốc độ, có Bạo Lôi tăng công kích, có Thánh Lôi trị liệu thương thế, còn có Thiên Lôi hộ thể.
- Bốn loại nguyên tố lôi?
Hai mắt Vương Hạo chợt nhất thời sáng lên, công ty Thiên Hỏa đang chuẩn bị cho hắn Thiên Ngự Thần Lôi, chỉ cần hắn hấp thu Thiên Ngự Thần Lôi xong, có thể hấp thu tất cả bốn loại nguyên tố lôi này.
Đến lúc đó bốn loại thuộc tính tốc độ, công kích, trị liệu, hộ thể đều được tăng thêm, suy nghĩ một chút cũng làm cho người thấy mê mẩn!
Trần Diệu nói tiếp:
- Đồng thời bốn vị hiệu trưởng còn biểu thị, bọn họ sẽ giúp lão đại liên hệ với một vạn thiên tài đã tốt nghiệp, để cho bọn họ gia nhập vào trong quân đoàn vương bài của lão đại.
- Ta đã biết!
Vương Hạo gật đầu.
- Chờ sau khi đại thọ mười tám tuổi của ta kết thúc, ta sẽ bế quan tu luyện hai ngày, các ngươi cần phải truyền tin tức ta muốn bán quan ra ngoài, đặc biệt là những đại phú hào siêu cấp kia, nhất định phải thông báo đến.
- Lão đại muốn bế quan?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sửng sốt, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được Vương Hạo chủ động nói muốn bế quan tu luyện.
- Di tích thượng cổ sắp bắt đầu, có rất nhiều người là tu vi Vũ Vương tiến vào, vì đề phòng nếu chẳng may xảy ra, ta nhất định phải tăng cường tu vi.
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, hắn thật lòng không muốn đi tu luyện, vừa mệt, lại không có người trò chuyện.
- Di tích thượng cổ!!!
Mắt của hai vị tiểu đệ chợt sáng lên, bọn họ không mong được đi vào di tích thượng cổ, cần phải là Vương Hạo có thể ở bên trong nhận được truyền thừa thủy tinh, không phải điều này cũng có nghĩa là, bọn họ cũng có thể trở thành võ giả hai thuộc tính sao?
Nghĩ tới đây, hai vị tiểu đệ vỗ ngực bảo đảm nói:
- Lão đại, yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ truyền tin tức tới cho từng vị đại phú hào siêu cấp của Liên Bang Tinh Tế.
Vương Hạo gật đầu, đối với năng lực của hai vị tiểu đệ, hắn vẫn tương đối tán thưởng.
Đúng lúc này, trên bầu trời có từng chiếc phi thuyền vũ trụ chậm rãi hạ xuống.
Trái tim của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lại vọt lên tới mắt, hi vọng sau khi những người này gặp được chủ nhân đại thọ chính là Vương Hạo, còn có thể duy trì lý trí, không nên vọng động gây sự mới tốt...