Thiên Phật Tinh.
Một đám hòa thượng nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Người đi trên đường đều dừng bước, chỉ trỏ nói xấu những hòa thượng trên mặt đất.
- Có chuyện gì xảy ra? Ai dám ra tay đánh người ở Thiên Phật Tinh?
- Những tên này bị đánh cũng đáng đời, không trách người khác được.
- Sao vậy?
- Vị hòa thượng tên Tôn Ngộ Không kia chính là cao tăng tu tâm đắc đạo, nhưng những hòa thượng này lại không hiểu chuyện, lại dám tiến lên thang độ hắn.
- Có nhầm hay không? Người này cũng chỉ mới hai mươi tuổi, còn ăn mặc thời thượng như vậy, sao có thể là cao tăng đắc đạo? Sẽ không nói dối chứ?
- Ai dám nói dối? Hắn sử dụng được La Hán Kim Thân.
- La Hán Kim Thân? Đây không phải là người có tu vi phật pháp cao thâm thì căn bản sẽ trở thành tuyệt kỹ không có cách nào lĩnh ngộ của phật môn!
- Cho nên người này nhất định là cao tăng đắc đạo, nhất là câu Thánh Nhân cầu tâm, không cầu phật; ngu người cầu phật, không cầu tâm kia của hắn thật sự rất kinh điển.
- Nếu là cao tăng, vậy sao hắn lại ra tay?
- Ai biết, nếu tôi có thể hiểu cách cao tăng làm việc thì tôi đã trở thành cao tăng rồi.
- Đừng thảo luận nữa, mọi người cứ nhìn xem đi đã…
- …
Vương Hạo tò mò quan sát lão hòa thượng, trong lòng cực kì không nắm chắc, đây rốt cuộc là đã bị phát hiện hay vẫn chưa bị phát hiện.
Lão hòa thượng lễ phép thi lễ, sau đó vung tay lên, một đường ánh sáng màu vàng hạ xuống, chữa trị cho tất cả những hòa thượng vẫn đang kêu rên trên mặt đất.
Hòa thượng dẫn đầu vội đứng lên, bái tạ nói:
- Cảm ơn tiền bối!
Lão hòa thượng khẽ gật đầu, phất tay nói:
- Đi thôi! Sau này đừng trông mặt mà bắt hình dong nữa, nhớ kỹ, phật tôi bình đẳng!
Hòa thượng đứng đầu liên tục gật đầu, sau đó dẫn theo một đám hòa thượng nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Vương Hạo cũng không có, rõ ràng vừa nãy bị Vương Hạo đánh không nhẹ.
Lão hòa thượng đi đến trước mặt Vương Hạo, chắp hai tay trước ngực, nói:
- A di đà phật, pháp hiệu của lão nạp là Thái Hư!
- Thái Hư!
Vương Hạo quan sát lão hòa thượng, không nhịn được hỏi:
- Nếu đại sư gọi Thái Hư, vậy bình thường ông đi thu tiền điện, đi đưa báo hay đưa bánh kem?
Thái Hư hơi sửng sốt, tò mò hỏi:
- Này nghĩa là gì?
Mọi người ở đây cũng không hiểu gì, thật sự không hiểu nổi pháp hiệu Thái Hư có quan hệ gì với thu tiền điện, đưa báo với đưa bánh kem.
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Thu tiền điện, mỗi tháng chỉ tới một lần; đưa báo, tùy tiện bỏ vào là xong việc; còn đưa bánh kem, lại càng đơn giản hơn nữa, tới cửa vứt vào là xong.
Vẻ mặt Thái Hư vẫn mờ mịt, không hiểu Vương Hạo đang nói cái gì.
- Tôi nói hòa thượng các người đã già vậy rồi, sao ngay cả chút tiếng lóng chỉ chuyện xấu hổ cũng không biết?
Vương Hạo dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi quan sát Thái Hư:
- Anh sẽ không yếu đến mức ngay cả sức lực đứng lên cũng không có chứ?
- Vèo…
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lập tức muốn phụt máu.
Bọn họ còn tưởng vị cao tăng đắc đạo này sẽ nói ra những lời phật pháp, đạo lý lớn gì.
Kết quả lại nói ra lời hạ lưu như vậy, thật sự làm nhục uy nghiêm của Phật Chủ.
Thái Hư mỉm cười:
- Xem ra thí chủ là người thay đổi giữa chừng, trung gian đã trải qua một số chuyện hồng trần, cho nên ở trong lời nói và việc làm, trong con người vẫn mang theo một ít khí tức hồng trần.
Vương Hạo đánh giá Thái Hư, khoa trương kêu lên:
- Tôi nói Thái Hư pháp sư, đừng nói ông vẫn ở một mình?
Vẻ mặt mọi người ở đây đều biến thành màu đen, tên khốn kiếp này lại có thể ngang nhiên bàn luận loại chuyện xấu hổ này ở nơi công cộng, thật sự là làm ô uế nơi thanh tu cửa phật, bại hoại cửa phật!
Thái Hư cũng không tức giận, cười nói:
- Lão nạp từ nhỏ đã quy theo đạo phật, đương nhiên chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng lão nạp vẫn phải nhắc nhở thí chủ, không nên quá quyến luyến hồng trần, cần phải nhanh chóng thoát thân.
Vương Hạo thể hiện phong thái trách trời thương người, chắp hai tay trước ngực, nói:
- Hồng trần cuồn cuộn, giống như địa ngục, nhưng tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Vì ngã phật từ bi, tôi nguyện ý bước vào địa ngục hồng trần này.
Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, cảm giác người này không phải không cần mặt mũi mà là quá không biết xấu hổ.
Rõ ràng là bản thân luyến tiếc hồng trần hấp dẫn, lại cứng rắn kéo loại chuyện này lên đầu Phật Chủ, còn bày ra bộ dạng đại từ đại bi, thật đúng là viết Phật Chủ.
Nhưng khiến mọi người nghĩ không ra chính là, loại người toàn thân nồng đậm khí tức hồng trần này đã lĩnh ngộ La Hán Kim Thân như thế nào?
Phải biết rằng, đối với những người tu phật như bọn họ, nếu không có tu vi phật pháp cao thâm, căn bản không có khả năng luyện thành tuyệt kỹ này của phật môn.
Thái Hư không nhịn được lại quan sát Vương Hạo, phát hiện cho dù trên người Vương Hạo tràn ngập khí tức hồng trần, nhưng tu vi phật pháp thật sự cường đại.
Chỉ dựa vào câu nói tôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục, lão khẳng định chắc chắn, trong tương lai, Vương Hạo nhất định sẽ là nhân vật vô cùng quan trọng trong nền phật giáo.
Đồng thời, Thái Hư cũng vô cùng buồn bực, hắn đã sống ngàn năm, gặp qua vô vàn loại người trong vũ trụ, nhận được kết luận chính xác trăm phần trăm.
Đó chính là người có khí tức hồng trần càng nồng đậm càng không thể lĩnh ngộ được tu vi cao thâm của phật pháp.
Dù sao, người có phật pháp cao thâm nhất định sẽ chặt đứt liên hệ với hồng trần.
Nhưng người có loại khí tức hồng trần nồng đậm giống như Vương Hạo, nhưng tu vi phật pháp lại cao thâm như vậy, hắn thật sự chưa từng gặp qua.
Đúng lúc này, một đám hòa thượng trẻ tuổi phát ra từng tiếng hoan hô.
- Được, nói rất hay, chúng tôi cũng nguyện ý vào hồng trần địa ngục!
- Vị cao tăng Tôn Ngộ Không này, tôi quyết định sau này sẽ đi theo ngài!
- Đúng vậy, tôi hi vọng ngài sẽ dẫn dắt chúng tôi cùng nhau bước vào địa ngục.
- Tôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục, Tôn Ngộ Không cao tăng, mong ngài dẫn tôi cùng tiến vào địa ngục!
- …
Vẻ mặt của một ít hòa thượng lớn tuổi ở đó đều biến thành màu đen, hận không thể lôi đám đám hòa thượng trẻ tuổi dám cả gan làm loạn này ra hoả hình.
Vương Hạo bế quyền:
- Các vị quá khách khí, con người tôi không chỉ vào địa ngục, còn uống rượu ăn thịt, Phật Chủ vẫn giữ trong lòng.
Vừa dứt lời, mắt đám hòa thượng trẻ tuổi dâng lên lệ quang, cảm xúc giống như tìm được tổ chức.
Vẻ mặt của hòa thượng lớn tuổi lập tức không vui, đồng thời lớn tiếng khiển trách:
- Tôn Ngộ Không, thí chủ không nên nói nhũng tà thuyết mê hoặc người khác!
- Đúng vậy, ăn thịt, uống rượu thì sao trong lòng vẫn có phật được!
- Tu luyện phật pháp dựa vào bền lòng, loại người già mồm át lẽ phải như thí chủ khó thành đại khí.
- Thí chủ nhậu nhẹt, bước vào hồng trần, không có khả năng thật sự lĩnh ngộ ý nghĩa của phật pháp.
- Bần tăng thấy thí chủ vẫn nên bước ra khỏi phật môn, đi tu luyện những hệ phái khác!
- Phật môn chỉ nhận người có nghị lực, không thu nhận người có loại tâm tính không ngừng thay đổi này.
- …
Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:
- Các ông đúng là những lão lừa ngốc không bản lĩnh, còn học người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi nói cho các ông biết, chỉ dựa vào việc tôi ăn thịt uống rượu, tán gái, nhưng hai mươi tuổi vẫn có thể lĩnh ngộ La Hán Kim Thân thì lời nói của tôi chính là phật lý.
- Này…
Tất cả lão hòa thượng ở đó đều nghẹn lời, thật sự không biết nên phản bác như thế nào.
Mắt của tất cả hòa thượng trẻ tuổi ở đó đều sáng lên, không chỉ có thể ăn thịt, uống rượu, tán gái mà còn có thể lĩnh ngộ La Hán Kim Thân ở tuổi hai mươi, đây quả thực là sự quyến rũ trần trụi…