Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 555: Chương 555: Đồ chơi này lại có thể bán ra tiền!




Biển Lôi Thần, Hành tinh Tử Vong.

Sấm sét khắp bầu trời hóa thành từng đạo lôi quang kiếm bén nhọn, đâm về phía Sở Thiên Huyền ở bờ biển bên kia.

- Vù... Vù...

Cùng lúc đó, tiếng xé gió chói tai vang lên che thiên lấp địa, vạn kiếm run rẩy, tiếng kiếm ngân vang không ngừng.

- Không...

Sở Thiên Huyền hoảng sợ quát to một tiếng, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Vương Hạo cười lạnh nói:

- Ở trên địa bàn của tôi mà còn để cho anh chạy thoát, vậy thì tôi còn lăn lộn cái rắm!

Một giây tiếp theo, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay Vương Hạo chỉ một cái, lôi quang kiếm ở khắp bầu trời bạo phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt, tốc độ của chúng lại một lần nữa tăng lên, trong nháy mắt đuổi kịp Sở Thiên Huyền.

Sở Thiên Huyền thấy mình trốn không thoát, trong cơ thể lại bạo phát ra một khí tức rất mạnh, hình thành một màn hào quang năng lượng.

- Ầm ầm ầm...

Trong phút chốc, tiếng nổ kinh thiên hoàn toàn bao trùm thiên địa, toàn thân Sở Thiên Huyền đều bị chìm trong lôi điện khủng khiếp.

Đúng lúc này, tiếng gầm thét giận dữ trên bầu trời lại vang lên lần nữa.

- Tiểu tạp chủng, mày dám giết cháu của lão phu, lão phu sẽ diệt toàn tộc của mày, khiến cho mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Vương Hạo lạnh lùng cười, nói:

- Chỉ dựa vào những lời này của ông sao, ông nhìn cho thật kỹ cháu ông chết ở trước mặt ông như thế nào!

Vừa dứt lời, Vương Hạo liền tăng nhanh tốc độ vọt tới trước mặt Sở Thiên Huyền, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay hắn trực tiếp đâm mạnh về phía trái tim Sở Thiên Huyền.

- Vèo...

Một giây sau đó, máu tươi từ ngực Sở Thiên Huyền phun ra.

Sở Thiên Huyền trợn trừng hai mắt, cúi đầu nhìn Thiên Ma Cự Kiếm ở trên ngực mình, hắn hoàn toàn không thể tin được tất cả những điều này là sự thật.

Hắn nghe lời ông của hắn đến giết một tên Vũ Vương nho nhỏ, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bù cả cái mạng nhỏ của mình vào đó.

- Phì...

Sở Thiên Huyền phun ra một búng máu, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Tôi... Tôi không cam lòng!

Vương Hạo đột nhiên rút Thiên Ma Cự Kiếm ra, khinh miệt cười nói:

- Chết ở trong tay tôi, anh có gì không cam lòng chứ?

Một thiên tài siêu cấp thừa kế huyết mạch của hai đại thần tộc, tu vi đạt tới Vũ Đế cấp tám. Nhưng bây giờ lại bị một Vũ Vương cấp năm sử dụng các loại ám chiêu giết chết, thậm chí ngay cả thực lực chân chính của mình cũng chưa từng được thể hiện ra, nếu như hắn có thể cam tâm thì mới đúng là gặp quỷ.

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ tê tâm liệt phổi vang lên trên bầu trời.

- A... Tiểu tạp chủng, lão phu không để cho mày được yên...

Vương Hạo bĩu môi.

- Nói rất hay, tưởng lão tử sợ ông sao, sao ông không đái ra một bãi nước tiểu rồi tự soi mình vào xem thử ông có bản lĩnh này hay không.

- Tiểu tạp chủng, mày cứ chờ nhận lửa giận của Thần tộc Thiên Thánh!

Tiếng gầm thét giận dữ vang lên xong lại hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Mộc Đầu lắc đầu thở dài.

- Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, làm việc gì cũng có thể kích động như vậy.

Tiểu Bạch ngồi lắc lư ở trên đầu Mộc Đầu, không tim không phổi nói:

- Sợ cái gì, Vương Hạo rất lợi hại, cùng lắm thì chết một lần chứ có gì đâu.

Mộc Đầu tỏ ra chán nản, hắn thật sự không hiểu nổi, chuyện gì đã xảy ra với con thỏ này?

Vương Hạo gặp phải nguy hiểm thì nó bảo Vương Hạo cùng lắm đi tìm chết một lần thôi, trong cuộc đời của hắn hắn chưa từng thấy loại cách thức quan tâm đặc biệt như này.

Giờ phút này, thiên địa đều trở lên tĩnh mịch, tiếng kiếm ngân vang cũng dừng lại.

Sấm sét bên trong biển Lôi Thần cũng yên tĩnh lại.

- Lão đại!

- Sư đệ!

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu từ phía xa nhanh chóng chạy như bay đến.

Bọn họ ở trên hành tinh Tử Vong tìm bảo vật, đột nhiên nghe được tiếng sấm ở bên này phát ra, trong lòng hiếu kỳ nên ba người chạy sang nhìn.

Kết quả là nhìn thấy lôi quang kiếm bay lượn đầy trời, Vương Hạo giống như lôi thần từ trên trời hạ xuống,với khí phách tuyệt luân, uy vũ bất phàm.

- Lão đại, người kia là ai?

Tiền Vạn Dương nhìn Sở Thiên Huyền nằm trên mặt đất, trong lòng hiếu kỳ hỏi.

Vương Hạo nhún vai.

- Tôi cũng không biết, hình như vừa nãy hắn cũng có giới thiệu tên của mình, nhưng tôi quên mất rồi.

Khóe mắt ba người co rút lại, đây đúng là Vương Hạo, vô lại, kiêu ngạo, thích gây sự.

Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp vang lên.

- Anh họ Vương Hạo, lần này anh thật sự chọc vào họa lớn rồi.

Đám người Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ thấy một cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ trên bầu trời từ từ hạ xuống, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, dưới lông mày cong cong là đôi mắt trong veo như nước, trên người cô gái nhỏ kia mặc một bộ váy dài màu vàng, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.

- Anh họ Vương Hạo?

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sửng sốt, mối họa lớn Vương Hạo lại có một em họ khả ái như vậy từ lúc nào?

Cô gái hạ xuống đất, nhanh chóng tiến lên kiểm tra xem Sở Thiên Huyền có còn cứu được hay không.

Vương Hạo khoát tay áo nói.

- Không cần nhìn đâu, tôi rất có lòng tin với kiếm pháp của mình, một kiếm tuyệt đối sẽ khiến cho hắn hoàn toàn chết.

- Thật sự chết rồi, không cứu sống nổi nữa!

Cô gái lấy tay che trán, cảm thấy đau đầu.

Vương Hạo tiến lên trước, hỏi dò:

- Tôi nói này em gái nhỏ, không phải là em thích tên tiểu bạch kiểm này chứ?

- Tôi không thích Sở Thiên Huyền.

Cô gái tức giận đứng dậy, trừng mắt với Vương Hạo.

- Còn nữa, tôi là em họ của anh, tôi tên là Lâm Mộng Mộng, không phải là em gái nhỏ!

Vương Hạo quan sát Lâm Mộng Mộng, phát hiện nha đầu kia và Lâm Thi Kỳ mẹ hắn thật sự có mấy phần giống nhau.

Lâm Mộng Mộng nhìn thi thể của Sở Thiên Huyền, không nhịn được thở dài.

- Hiện tại Sở Thiên Huyền đã chết rồi, lão gia hỏa Sở Thánh Hùng kia nhất định sẽ nổi giận, thậm chí sẽ chuẩn bị khai chiến cùng Thần tộc Thiên Minh chúng ta.

Ánh mắt Vương Hạo sáng ngời, nếu như hắn khiến cho hai đại Thần tộc chiến đấu với nhau thì không phải túi tiền sẽ lập tức đầy lên hay sao?

- Đinh đinh, phát hiện thi thể của Thần tộc, kết quả kiểm tra, hai loại thiên phú thần thông, tu vi Vũ Đế cấp tám, nhắc nhở, đây là loại hàng cao cấp, thu được mười ngàn vạn điểm tội ác.

- Mẹ nó!

Vương Hạo kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn thi thể Sở Thiên Huyền, đồ chơi này lại có thể có thể bán được nhiều điểm tội ác như vậy?

Hệ thống giải thích:

- Thần tộc nắm giữ thuộc tính Tiên Thiên, bản thân họ chính là một bảo bối khó gặp, nếu như lấy thân thể chế tạo thành con rối thì thực lực của họ sẽ không giảm, thần thông vẫn sử dụng được bình thường, còn mang theo thuộc tính tự trưởng thành, nếu như lấy máu để điều chế thuốc thì nó có thể nâng cao hiệu quả của thuốc lên gấp mười lần.

- Con rối! Thực lực không giảm! Thần thông sử dụng bình thường! Vẫn mang theo thuộc tính tự trưởng thành!

Mắt Vương Hạo càng lúc càng sáng, tràn đầy tình cảm nhìn thi thể Sở Thiên Huyền, bộ dạng hắn giống như trong mắt tôi chỉ có hình ảnh của anh.

Mọi người ở đây chợt run lên một cái, trong lòng họ đều xuất hiện một cái ý nghĩ tà ác, chẳng lẽ người này lại thích nam nhân?

Vương Hạo lau nước bọt ở khóe miệng rồi hỏi thăm hệ thống:

- Làm thế nào để chế luyện người này thành con rối?

Hệ thống đáp:

- Chỉ cần cho hệ thống hai mươi ngàn vạn điểm tội ác làm phí là có thể thu được một loại hình thành trường, con rối vẫn mang theo hai loại thần thông của thần tộc.

Vương Hạo khẽ gật đầu, thu thi thể Sở Thiên Huyền vào, hắn quyết định chờ có tiền lại nói sau.

- Anh họ Vương Hạo, anh thu thi thể của Sở Thiên Huyền làm gì?

Lâm Mộng Mộng không nhịn được hỏi.

Vương Hạo mỉm cười nói:

- Tôi dự định chế luyện ra một con rối!

Lâm Mộng Mộng khiếp sợ tới mức ngây người, giết Sở Thiên Huyền đã là chọc vào họa lớn, nhưng hắn vẫn còn muốn mang Sở Thiên Huyền chế luyện thành con rối, nếu như bị Sở Thánh Hùng biết được chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ trút xuống cơn giận khủng khiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.