Vương Hạo vỗ ngực nói một cách bảo đảm:
- Gia gia người yên tâm đi! Ta nhất định sẽ đoạt được danh hiệu đứng đầu trong nhóm thiếu niên,
Tô Mộc hài lòng gật đầu, đối với việc Vương Hạo đoạt danh hiệu đứng đầu, hắn cho rằng không có chút vấn đề gì.
Tôn Danh nhận được tin tức.
- Hiệu trưởng đại nhân, tiền tuyến phát chiến báo tới, bốn quân đoàn vương bài lớn của quân bộ đã bắt đầu giao chiến với Ám Tinh Linh.
Tô Mộc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vẻ mặt sầu bi nói:
- Chiến tranh bắt đầu rồi, lần này cũng không biết sẽ lại có bao nhiêu gia đình tan nát.
- Hiệu trưởng đại nhân hãy nhìn rộng một chút, nếu như không thể tránh né chiến tranh, thì chúng ta hãy lựa chọn toàn lực chiến đấu.
Đôi mắt Tôn Danh lóe lên vẻ kiên nghị vô cùng, hắn đã nhận được lời mời của cấp trên, tất cả vũ giả từ Vũ Đế trở nên nhanh chóng đến đường biên giới tham gia cuộc chiến.
- Không thể tránh né, vậy thì hãy chiến đấu!
Tô Mộc hít vào một hơi.
- Hạo Nhi, nghe nói tài văn chương của ngươi không tầm thường, đột nhiên gia gia nghĩ ra vế trên một câu đối, ngươi đến xem có đúng không?
- Vế trên câu đối?
Vương Hạo sững sờ tại chỗ, vừa rồi vẫn buồn rầu vì nước vì dân, không ngờ bây giờ lại muốn đối câu đối, tư duy này thay đổi cũng quá nhanh rồi?
- Không biết hiệu trưởng đại nhân nghĩ ra vế trên câu đối như thế nào?
Tôn Danh hưng phấn hỏi.
Vương Hạo kinh ngạc nhìn hai lão đầu, họa phong này thay đổi quá nhanh rồi? Rốt cuộc là hắn không theo kịp tiết tấu, hay là vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó?
- Vế trên câu đối là, quốc hưng vượng, gia hưng vượng, quốc gia hưng vượng.
Tô Mộc vuốt râu vẻ mặt tràn ngập nụ cười, rõ ràng rất hài lòng với câu đối đột ngột phát sinh linh cảm này.
- Hay, rất hay!
Tôn Danh vỗ tay nói:
- Hoàn toànthích thể hiện được tâm trạng buồn rầu vì nước vì dân đó của hiệu trưởng.
- Vèo...
Trong nháy mắt Vương Hạo phun ra, vào giờ phút này hắn mới phát hiện, hóa ra những người làm công tác giảng dậy này, mới là cao thủ không biết xấu hổ, sự nịnh nọt này không chỉ khiến cho lòng người cảm thấy vui mừng, mà văn chương còn bay vèo vèo.
- Vậy Tôn Danh ngươi tới đối vế dưới câu đối xem sao?
Tô Mộc mỉm cười nói.
Tôn Danh nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc, mới nói:
- Thiên khôi hoành, địa khôi hoành, thiên địa khôi hoành.
- Hay, hay, hay, quả nhiên tinh tế.
Tô Mộc hài lòng gật đầy, quay đầu nhìn Vương Hạo.
- Hạo Nhi, con cũng tới dối xem nào?
Vương Hạo bĩu môi.
- Nhĩ mã đích, tha mã đích, nhĩ tha mã đích!
- Phụt...
Vừa dứt lời , trong nháy mắt hai người Tô Mộc và Tôn Danh phun ra, tuy rằng bọn họ nghe nói ở Liên Bang Diệu Thiên Vương Hạo cùng Quách Vân Tử mắng chửi nhau đến gần mấy chục câu thơ đối ngẫu.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, tên khốn khiếp này khi đối câu đối với bọn họ, lại vẫn đi theo phong cách cũ.
Đúng lúc hai lão đầu đang xấu hổ, Tôn Danh lại nhận được một tin tức, liền vội vàng nói:
- Hiệu trưởng đại nhân, quy định so đấu giữa học sinh của hai liên bang lớn đã định ra rồi.
- Bọn họ sắp xếp ra những quy định gì?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
Tôn Danh vội vàng nói:
- Liên Bang Diệu Thiên không lựa chọn tỷ đấu lôi đài, mà là chọn thi đấu theo kiểu dã ngoại tích điểm đào thải, đây là định dựa vào số lượng người để giành thắng lợi
- Dựa vào số lượng người để giành thắng lợi? Thực sự không biết tự lượng sức mình.
Tô Mộc lắc đầu cười không lên tiếng, dự tính của những người này đánh rất vang, nhưng bọn họ vẫn không biết, Vương Hạo đã đạt tới mức không phải là nhân loại, người nhiều hay ít, căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Tôn Danh cười một cách đau khổ nói:
- Hiệu trưởng đại nhân, thi đấu theo kiểu dã ngoại tích điểm đào thải này còn không cho phép đem theo vũ khí, thuốc dược, tất cả đều phải tìm kiếm trên chiến trường.
- Không cho phép mang vũ khí?
Tô Mộc chợt vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ nói:
- Đang đùa kiểu gì vậy? Không mang theo vũ khí, phải tìm vũ khí ở trên chiến trường, sử dụng không thuận tay thì có thể phát huy bao nhiêu phần chiến lực chứ?
Tôn Danh bất đắc dĩ nói:
- Câu trả lời của Liên Bang Diệu Thiên là, trên chiến trường mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ cần ở đây chính là thiên tài có thể tùy cơ ứng biến, chứ không phải loại thiên tài chỉ biết tu luyện.
Tô Mộc nhíu mày lại, cũng thấy lời giải thích này không có gì sai, dù sao trên chiến trường, bị mất vũ khí khi chiến đấu là một việc thường gặp, từ lúc đó thì chỉ có thể nhặt vũ khí của người khác để sử dụng, căn bản không có thời gian quan tâm dùng có thích hợp hay không.
- Quy định tùy bọn họ đặt ra, dù sao đến lúc đó, những gia hỏa này cũng sẽ bị ta đánh ngã xuống đất.
Vương Hạo xua tay, xoay người rời khỏi, không muốn chơi cùng đám lão gia hỏa có tư duy liên tục nhảy tới nhảy lui này nữa.
Tô Mộc vuốt chòm râu cười nói:
- Quả nhiên không hổ danh là thiên tài đệ nhất của Liên Bang Tinh Tế, vĩnh viễn tự tin như vậy.
Vương Hạo quay đầu lại bĩu môi.
- Không phải ta tự tin, mà là đám người đó quá phế vật thôi.
Trong đầu Tôn Danh tràn đầy vạch đen, tên tiểu tử này thổi phồng quá lợi hại rồi? Không nhận thấy những lời vừa nói ra quá kiêu ngạo sao?
- Đám người này so sánh với ngươi quả thật rất phế vật.
Tô Mộc cười lớn.
- Đúng rồi Hạo Nhi, ngày mai gia gia sẽ đi ra tiền tuyến, ngươi ở nhà không có việc gì thì hãy đi chiêu binh, nhưng không được làm động tĩnh quá lớn biết chưa?
Hai mắt Vương Hạo chợt sáng ngời, Tô Mộc đi rồi, hắn không đập phá đại học Thiên Bắc đều cảm thấy có lỗi với bản thân, còn về việc chiêu binh, nhất định phải nghĩ thật kỹ nên tuyển loại binh như thế nào.
Chỉ có điều, Vương Hạo vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ra mình là một đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời, tuyệt đối không để đại học Thiên Bắc gặp thêm phiền phức.
Sau khi Vương Hạo rời đi, Tôn Danh nhịn không được liền hỏi:
- Hiệu trưởng đại nhân, người cứ như vậy tin rằng Vương Hạo sẽ ngoan ngoãn chiêu binh, mà không đi quấy rối khắp nơi.
Tô Mộc xì một tiếng.
- Lão phu tình nguyện tin rằng ngày mai là ngày thế giới diệt vong, cũng không tin tên tiểu tử này sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
- Vậy người...
Tôn Danh nghi ngờ hỏi, hoàn toàn không hiểu Tô Mộc dự định làm gì?
Sắc mặt Tô Mộc nghiêm trọng nói:
- Lão phu muốn xem tên tiểu tử này có thể chiêu mộ bao nhiêu người trong đại học Thiên Bắc, về phần làm như thế nào thì là chuyện của hắn.
Tôn Danh thăm dò hỏi:
- Ý của hiệu trưởng đại nhân là, cho Vương Hạo chiêu binh mãi mã, là để chuẩn bị tốt cho việc ra chiến trường sau này?
Tô Mộc gật đầu.
- Có bốn lão gia hỏa chúng ta ở đây, giúp hắn chiêu mộ rất nhiều binh sĩ tiềm năng sẽ không thành vấn đề, nhưng làm thế nào để khống chế những binh sĩ này, khiến binh sĩ nghe lời, đạt đến binh phong sở chỉ, đánh đâu thắng đó, đây mới là thứ mà hắn nên học tập.
Tôn Danh bừng tỉnh gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu.
Những binh sĩ hiện tại là muốn giữ thể diện cho bốn vị hiệu trưởng Tô Mộc, cho nên mới phải giúp đỡ Vương Hạo.
Nhưng nếu như các binh sĩ không quy thuận, quân lệnh truyền xuống bằng mặt nhưng không bằng lòng thì làm sao có thể đánh thắng trận được chứ?
Cho nên Tô Mộc dự tính cho Vương hạo thử một lần ở đại học Thiên Bắc trước, tìm được cảm giác, sau đó đi huấn luyện đám người lão luyện kia.
- Hiệu trưởng đại nhân thật sự đã mất công sức suy nghĩ rồi!
Vẻ mặt Tôn Danh đầy kính phục nói.
Tô Mộc vuốt râu, thở dài nói:
- Lão phu là người có mệnh khổ, trước thì bôn ba vì phụ thân của hắn, giờ thì lại bôn ba vì tên tiểu tử thối này, không biết bao giờ mới được hưởng phúc đây!
Tôn Danh liếc nhìn Tô Mộc một cái, phát hiện tuy rằng miệng Tô Mộc nói vất vả, nhưng khóe miệng sắp nở thành bông sen rồi, đến kẻ ngu si tính tình kiêu ngạo cũng đều có thể nhìn ra điều này biết không?
Chỉ có điều ai bảo người ta là hiệu trưởng, còn hắn mới chỉ là phó hiệu trưởng, cho nên vẫn phải nịnh nọt!
- Hiệu trưởng đại nhân, đây ngưởi ta gọi là người có tài thì sẽ vất vả, người không giáo dục bọn họ, không phải đang lãng phí tài hoa của người sao?
Tôn Danh không nhanh không chậm nói.
Tô Mộc hài lòng gật đầu, trong nháy mắt tâm trạng vui vẻ trở lại.
Đồng thời, trong lòng Tô Mộc cũng đang cầu khấn ông trời, hi vọng tên tiểu tử Vương Hạo sẽ nể mặt một chút, đừng có làm lên động tĩnh quá lớn mới được...