Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 332: Chương 332: Kết cục của việc thích thể hiện.




Đại học Thiên Bắc.

Sau khi Tô Mộc rời khỏi, trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.

Nhất là sau khi có một tin tức được truyền đến, trong nháy mắt toàn bộ đại học Thiên Bắc sôi nổi hẳn lên.

- Nghe nói chưa? Duệ Quang cực kiếm đang ở đại học Thiên Bắc chúng ta.

- Duệ Quang? Lẽ nào chính là Duệ Quang của Quan gia?

- Không sai chính là thanh kiếm đó, nghe nói Duệ Quang này là do trước đây hành tinh Thiên Minh đánh rơi khi gặp phải virut hủy diệt.

- Ta nghe nói, Quan gia bỏ ra số tiền rất lớn để mua tung tích của Duệ Qunag này, nhưng mãi không có tin tức gì.

- Bây giờ không phải đã có tin tức rồi sao? Chính là ở đại học Thiên Bắc chúng ta.

- Đây chỉ là tin đồn, không ai biết là thật hay giả.

- Không có lửa làm sao có khói, nhất định có chút liên quan, chúng ta đi điều tra xem.

- Đúng vậy, nhất định phải cố gắng điều tra mới được, giải thưởng của Quan gia thật sự quá khủng khiếp.

- …

Trên đường phố.

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi theo sau Vương Hạo.

Về phần Cô Dương thì đã đi đến quả tinh cầu cấp ba mà Dược Tề Công Hội tặng, chuẩn bị phát triển quả tinh cầu này thành đại bản doanh của Vương Hạo.

Tiền Vạn Dương nhịn không được liền hỏi:

- Lão đại ngươi truyền tin tức về Duệ Quang ra ngoài là có mục đích gì?

Tối qua sau khi Vương Hạo trở về từ chỗ Tô Mộc, thì nói muốn chiêu binh, nhưng khiến cho bọn họ nghĩ không ra chính là, cuối cùng lại cho bọn họ truyền tin tức về Duệ Quang ra ngoài, việc này khiến bọn họ không hiểu nổi.

Chẳng lẽ muốn dùng Duệ Quang khơi dậy chiến đấu giữa các học sinh, sau đó âm thầm quan sát xem ai là người có thực lực cường đại?

Nhưng như vậy cũng không đúng!

Phải biết rằng Duệ Quang là bảo bối của Quan gia, nếu như Quan quân biết Duệ Quang đang ở đại học Thiên Bắc, nhất định sẽ lập tức phi nhanh đến điều tra.

Nếu là vì chiêu binh mà làm mất Duệ Quang, rõ ràng không hợp lý.

Vẻ mặt Trần Diệu tò mò nhìn Vương Hạo, hắn cũng không hiểu rốt cuộc Vương Hạo đang có dự tính gì!

Vương Hạo cười hỏi:

- Các ngươi nói, nếu như thông tin về người nắm giữ Duệ Quang bị truyền ra ngoài, sẽ như thế nào đây?

- Lão đại, vậy là ngươi muốn giá họa cho người khác sao?

Tiền Vạn Dương thăm dò hỏi.

Vương Hạo cười một cách u ám rồi nói:

- Lần trước tên tiểu tử Tần Phong không chỉ thích thể hiện trước mặt ta, mà còn từ chối ta, việc này khiến ta rất không thoải mái, cho nên lần này ta nhất định khiến hắn phải cảm thấy khó chịu mới được.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chợt rùng mình một cái, vị lão đại bụng dạ đen tối này quả thật vẫn nhớ chuyện cũ, lần này tiểu tử Tần Phong đó gặp xui xẻo rồi.

Phải biết rằng, Quan gia đã từng phát ra tin tức, nếu như ai lấy Duệ Quang đi, chỉ cần trả lại thì tất cả chuyện cũ đều có thể bỏ qua, hơn nữa còn có thể giành được một phần thưởng cực kỳ xa hoa.

Nhưng nếu như không trả lại, mà bị người của Quan gia bắt được thì tuyệt đối chỉ có con đường chết.

Nếu như Duệ Quang thực sự đến tay của Tần Phong, mà Tần Phong lại không thể giải thích lai lịch của Duệ Quang, như vậy căn bản cách cái chết không xa.

Trần Diệu khuyên can nói:

- Lão đại, Tần Phong tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, tuyệt đối là một người tài, ngươi cứ như vậy nhìn hắn bị người của Quan gia giết chết sao, có phải quá đáng tiếc không?

Vương Hạo chớp chớp đôi mắt vô tội.

- Ai nói sẽ đứng nhìn Tần Phong chết đi.

Tiền Vạn Dương bừng tỉnh nói:

- Lão đại là muốn ép Tần Phong tới đường cùng, sau đó ra mặt thu phục hắn.

Vương Hạo khẽ cười gật đầu:

- Người bị ta nhắm trúng, chỉ có hai con đường, một là thành kẻ thù, bị ta bẫy chết; hai là ngoan ngoan vào bẫy, mọi người cùng nhau phát tài.

- Lão đại, chủ ý này không tồi, nhưng Tần Phong đáng giá một thanh vũ khí hợp kim cấp sáu không?

Trần Diệu cảm thấy vô cùng đau lòng, cho dù cuối cùng Vương Hạo đứng ra bảo vệ Tần Phong, thu phục được Tần Phong, nhưng Duệ Quang cực kiếm nhất định sẽ không lấy lại được.

Dù sao Quan gia cũng không phải loại vừa, làm sao có thể đưa một loại bảo vật như vậy cho Vương Hạo đây?

- Ngu ngốc, lần trước ta có thể lấy ra một thanh giả để lừa dối Quan Anh Kiệt, vậy tất nhiên vẫn có thể lấy ra một thanh giả nữa tiếp tục lừa dối bọn họ.

Vương Hạo bĩu môi, ta không có thói quen tặng bảo bối trong tay ta cho người khác.

Cho nên thanh Duệ Quang cực kiếm này, vẫn là hàng vỉa hè được đổi ra từ trong hệ thống, có hiệu lực năm ngày.

Tiền Vạn Dương thăm dò hỏi:

- Lão đại, ta nghe nói khi ngươi ở hành tinh Thiên Mã giúp tiền bối Kiếm Thái Phong tìm lại Thự Quang, vậy Thự Quang đó...

- Đương nhiên cũng là giả rồi?

Vẻ mặt Vương Hạo dường như vô tội.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ thật sự trả nó về sao?

Trời ơi!

Không ngờ thật sự là đồ giả!

Lá gan của lão đại này cũng quá lớn rồi!

Ngay cả sự tồn tại khủng khiếp như Kiếm Thái Phong cũng dám lừa gạt, thật sự là điển hình không sợ chết mà!

Đồng thời hai vị tiểu đệ cũng nghĩ không ra, tại sao trên người lão đại này lại có nhiều đồ giả đến vậy? Lẽ nào hắn làm giàu dựa vào việc bán đồ giả hay sao?

Lúc này, Tiền Vạn Dương nhận được một tin tức.

- Lão đại, quân bộ phát tin tức đến nói, đã chuẩn bị cho ngươi trăm vạn bộ trang phục chiến sĩ, cùng với mấy chục chiếc chiến hạm, tiện cho ngươi chuẩn bị tiến ra tiền tuyến bất cứ lúc nào.

- Chúc mừng lão đại, như này chúng ta phát tài rồi.

Trần Diệu vội vàng chúc mừng.

Lông mày Vương Hạo nhíu chặt lại, vẻ mặt nghi ngờ.

Ngươi nói quân bộ chuẩn bị cho ta trăm vạn bộ trang phục chiến sĩ? Còn có mấy chục chiếc chiến hạm?

Tiền Vạn Dương cười gượng nói:

- Lão đại, những vật chất này trên danh nghĩa là của ngươi, nhưng người sử dụng lại là đám binh sĩ thủ hạ của con cháu quý tộc Quan Thế kia.

- Lão hồ ly này thật không đáng làm đồ vật, cho đám con cháu quý tộc đó với vứt xuống nước có gì khác nhau?

Trần Diệu giận dữ nói.

Tiền Vạn Dương thở dài nói:

- Ta điều tra qua, tất cả binh sĩ Quan Thế chiêu mộ được đều là các lão binh trong quân vương bài đã giải ngũ, tuy rằng chiến lực không còn ở trạng thái đỉnh phong, nhưng kinh nghiệm chiến trường tuyệt đối không thể khinh thường, hơn nữa những lão binh này rất trung thành và tận tâm đối với Quan Tân Hùng.

Trần Diệu kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Lão rùa già Quan Tân Hùng này, đây chính là dùng quân phí để nuôi tư binh mà!

Hiện tại chiến tranh dã toàn diện khai hỏa, các thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế đều đã dung hợp, không còn tự làm theo ý mình, tiền tài, vật chất cũng đều do phủ Tổng thống điều phối, phân phát.

Nhưng bây giờ Quan Tân Hùng lấy danh nghĩa của Vương Hạo để yêu cầu số vật chất này, nhưng trong quân đoàn của Vương Hạo có chín mươi phần trăm số người đều nghe theo mệnh lệnh của Quan Tân Hùng, mà số vật chất này Vương Hạo lại không có một chút nào, thật sự quá đáng hận.

Vương Hạo cười lạnh nói:

- Quan Tân Hùng lấy danh nghĩa của lão tử để nuôi tư binh của hắn, dự tính này đánh rất vang, ta sớm muộn sẽ khiến hắn phải nôn ra cả vốn lẫn lãi.

Nghe vậy, hai vị tiểu đệ chỉ chỉ có thể mặc niệm ba phút trong lòng cho đám con cháu quý tộc kia, bây giờ Quan Tân Hùng bọn họ đều đi ra tiền tuyến rồi, chỉ dựa vào đám con cháu nhà giàu đó có thể đấu thắng con hồ ly Vương Hạo không.

- Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Tiền Vạn Dương cẩn thận hỏi.

Vương Hạo suy nghĩ một lát.

- Trước mắt cứ cho Quan Tân Hùng nhảy một chút, đợi sau khi ta tham gia xong cuộc thi đấu dã ngoại tích điểm giữa hai liên bang lớn, sẽ dần dần trừng phạt hắn.

- Đại ý của lão đại là, bây giờ chúng ta đi giá họa cho Tần Phong?

Trần Diệu thăm dò hỏi.

Khóe miệng Vương Hạo cong lên một nụ cười rất đẹp.

- Lát nữa các ngươi đem Duệ Quang ném xuống con đường Tần Phong nhất định sẽ đi qua cho ta, chỉ cần Tần Phong cầm lên, lập tức chụp ảnh lại, đồng thời truyền tin tức ra ngoài, ta muốn xem tên tiểu tử này còn có thể kiêu ngạo được nữa không.

Trong lòng hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu mặc niệm ba phút cho Tần Phong, đây là kết cục của việc thích thể hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.