Hành tinh Tử Duyệt, truyền thông Trục Mộng.
Phan Giai Di đang ngồi trong phòng Chủ tịch xử lý văn kiện.
Tiểu Ái vội vội vàng vàng đi vào.
- Giai Di tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi.
Phan Giai Di hiếu kỳ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu Ái chỉ vào một bài viết, trên đó còn có một bức ảnh, là ảnh Tần Phong đang cầm Duệ Quang cực kiếm.
- Không ngờ là Tần Phong lấy Duệ Quang đi? Hắn không muốn sống rồi sao?
Phan Giai Di hét lớn một tiếng, cảm thấy thật sự sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Phải biết rằng sau khi Quan Anh Kiệt làm mất Duệ Quang cực kiếm, Quan gia đã phát tin tìm kiếm tung tích của Duệ Quang khắp nơi, và còn khai ra một số tiền rất lớn khiến người ta không thể từ chối để mua lại Duệ Quang.
Việc này cũng khiến cho rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Duệ Quang, đáng tiếc mãi mà vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Nếu như bây giờ tin tức Duệ Quang đang ở trong tay Tần Phong bị truyền ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết sẽ có bao nhiêu người tìm đến.
Nhất là người của Quan gia, nhất định sẽ tìm đến trong thời gian sớm nhất, cho dù cuối cùng Tần Phong ngoan ngoãn giao Duệ Quang cực kiếm ra, chắc hẳn Quan gia cũng sẽ không tha cho hắn, dù sao việc này liên quan đến vấn đề thể diện của Quan gia.
- Giai Di tỷ, ngươi nói bây giờ phải làm sao?
Tiểu Ái sốt ruột đến phát khóc.
Lông mày lá liễu của Phan Giai Di nhíu lại, suy nghĩ một chút nói:
- Cho Tần Phong đi tìm Vương Hạo, chỉ có Vương Hạo mới bảo vệ được hắn.
- Nhưng Tần Phong ca nói hắn và Vương Hạo không đi cùng một con đường.
Nghĩ lại chuyện này Tiểu Ái hận không thể đánh cho Tần Phong hai cái bạt tai, đây tuyệt đối là một ngu ngốc lớn, có bao nhiêu người muốn làm thượng tướng mà không làm được.
Nhưng Tần Phong thì hay rồi, không ngờ còn dùng một lực mạnh đẩy đi.
- Vậy thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời rồi.
Phan Giai Di bất đắc dĩ thở dài.
Tuy rằng nàng là vì Vương Hạo mới có thể làm tới chức Chủ tịch công ty Trục Mộng, nhưng đối diện với tranh đấu có cấp bậc như thế này, cho dù nàng có lòng, cũng không có sức!
Hai mắt Tiểu Ái rưng rưng, vồ vào lòng Phan Giai Di, trong lòng hận tên tiểu tử Tần Phong chết đi được, không có bản lĩnh còn thích thể hiện cái gì chứ, bây giờ tốt rồi, xảy ra chuyện rồi!
Nhưng lúc này trong lòng Tần Phong lại như có vạn ngựa lao nhanh, hơn nữa còn ++ ngựa bùn.
Hắn vừa rồi trên đường về nhà, nhặt được một thanh Duệ Quang cực kiếm, chỉ vì lòng hiếu kỳ nên đã nhặt lên xem.
Nhưng kết quả tin tức liên quan đến Duệ Quang đang ở trong tay hắn, lập tức lan truyền trên mạng.
- Đập...
Đúng lúc Tần Phong đang phiền muộn, cửa lớn của nhà hắn trực tiếp bị đá mạnh ra, bất chợt một đám người ồ ạt xông vào.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Duệ Quang cực kiếm trong tay Tần Phong, không có quá nhiều lời nói thừa, lần lượt rút vũ khí ra đâm giết về phía Tần Phong.
- Đợi đã...
Sắc mặt Tần Phong đại biến, nhưng thời gian căn bản không cho hắn giải thích, cũng không có thời gian giải thích, chỉ có thể đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài.
- Đuổi!
Mọi người cũng không nhiều lời, nhanh chóng đuổi theo, chạy như bay về phía vùng dã ngoại của đại học Thiên Bắc.
Ở trên đỉnh một tòa nhà lớn cách đó không xa, Vương Hạo dẫn theo hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đang nhìn Tần Phong bị một đám người đánh đuổi trong rừng.
- Lão đại, tại sao hôm nay không nhìn thấy bóng dáng của chị dâu vậy?
Tiền Vạn Dương hiếu kỳ hỏi.
Vương Hạo xua tay.
- Đừng có nhắc đến nữ nhân đứng núi này trông núi nọ đó, rõ ràng nói là đến thăm ta, nhưng kết quả lại thông đồng với tiểu tử hay ăn Hương Hương đó, còn gạt ta nói, đây gọi là mới quen đã thân.
Trần Diệu an ủi nói:
- Thật ra chị dâu nên nghĩ cho lão đại một chút, dù sao lão đại là người làm chuyện lớn.
Nhưng trong lòng Trần Diệu lại nghĩ, với thuộc tính lưu manh động một tý là phát hạt giống như Vương Hạo, Triệu Y Linh dám một mình ở cùng hắn sao?
Nếu như ở cùng, chắc hẳn không cần đến hai ngày đã bị ăn một cách sạch sẽ.
Vương Hạo mỉm cười gật đầu.
- Lời nói này cũng đúng, sau một người nam nhân thành công, đều có một đám nữ nhân không ai biết đến.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương và Trần Diệu cười một cách gượng ngùng, lời này may không bị Triệu Y Linh nghe thấy, không thì tuyệt đối sẽ bạo phát ra đại chiến thế kỷ.
Trần Diệu vội vàng nói sang chủ đề khác:
- Lão đại ta nghe nói, hiệu trưởng Tô Mộc rất coi trọng Tần Phong, cho rằng đây là thiên tài siêu cấp không hề thua kém phụ thân của ngươi.
- Không thua kém lão đầu tử thì tốt rồi!
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, bây giờ hắn thiếu nhất chính là loại thiên tài có cấp bậc như vậy
Bởi vì sau khi hưởng được lợi ích từ nhi tử của Thiên Đạo Lý Vân Dương,
hắn đặc biệt có hứng thú đối với những thiên tài có cấp bậc như vậy, hận không thể ngay ngày cho đám nhi tử Thiên Đạo làm lụng vất vả, khiến hắn có thể nhận được các loại lợi ích từ trong hệ thống.
- Lão đại, Tần Phong không phải kẻ ngu, nếu như lát nữa ngươi ra mặt, hắn rất có thể sẽ nghi ngờ là ngươi đang giở trò?
Tiền Vạn Dương nhịn không được liền nói.
Vương Hạo bĩu môi.
- Biết thì làm sao, ngươi cho rằng lão đại ngươi nhận tiểu đệ sẽ ngu ngốc giống như trong phim truyền hình, phải làm một số việc khiến tiểu đệ tâm phục khẩu phục, khiến tiểu đệ cảm động đến rơi nước mắt chảy nước mũi, nói rằng tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau đó quỳ xuống xin thề thành tâm cống hiến sức lực sao?
Trần Diệu hiếu kỳ hỏi:
- Nếu như không thao tác theo những bước trên, vậy vẫn còn thao tác khác sao?
Vương Hạo đắc ý cười nói:
- Đương nhiên là thiết kế bố cục khiến người ta đánh cho tên tiểu đệ này gần chết, khiến hắn hiểu rõ tầm quan trọng khi có chỗ dựa vững chắc, nếu như tiểu đệ này vẫn không nghe lời, vậy thì tiếp tục trừng trị hắn, trừng trị đến khi hắn thấy nghi ngờ đời người.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt há hốc mồm, đây đúng là đang thu phục tiểu đệ, chứ không phải báo thù chồng chất?
Vương Hạo liếc nhìn hai vị tiểu đệ, đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ điều gì.
Nhưng hắn làm như vậy tất nhiên có thâm ý của hắn, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi tiểu đệ bị đánh, nếu như lựa chọn không tham gia, thì sẽ tiếp tục bị hãm hại, cho đến khi vị tiểu đệ này thức tỉnh ý chí chính nghĩa bất diệt, trở thành máy rút tiền khi thu nhận bảo bối trên con đường đại phản diện của hắn.
Nếu như lựa chọn tham gia, thì sẽ là người một nhà, như vậy hắn cũng có thể có thêm một tiểu đệ tiềm lực, vui như vậy tại sao không làm.
Lúc này, trong khu rừng rậm vùng dã ngoại.
Người đến bao vây tấn công Tần Phong càng lúc càng đông, mục tiêu của mọi người rất rõ ràng, chính là Duệ Quang cực kiếm trong tay Tần Phong.
Chỉ cần lấy được thanh Duệ Quang này, thì có thể lập tức đi đến Quan gia nhận phần thưởng hậu hĩnh đến kinh người đó, cho nên bọn họ làm sao có thể không động lòng, nhất định phải nhanh chóng đối phó với Tần Phong để lấy Duệ Quang cực kiếm.
Tần Phong tay cầm Duệ Quang cực kiếm, thở hổn hển, trận chiến đấu vừa rồi khiến hắn tiêu hao quá lớn.
- Tần Phong, giao Duệ Quang ra!
Một học sinh kêu lên.
Tần Phong nhìn vào thanh Duệ Quang cực kiếm trong tay, hít một hơi dài nói:
- Nếu như ta giao Duệ Quang ra, ngươi cảm thấy Quan gia sẽ bỏ qua cho ta sao?
Học sinh đó suy nghĩ một lát:
- Chỉ cần ngươi có thể nói rõ lấy được Duệ Quang ở chỗ nào, ta nghĩ Quan gia sẽ bỏ qua cho ngươi.
Tần Phong miễn cưỡng cười một tiếng, Duệ Quang này là ta nhặt được, nhưng nói ra sẽ có người tin sao? Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền vũ trụ, phía trên in rõ ràng ký hiệu của Quan gia.
Tất cả học sinh bao vây tấn công Tần Phong đều không can tâm lùi về phía sau, tuy rằng bọn họ là cao tài sinh của đại học Thiên Bắc, nhưng đối diện với loại quý tộc đỉnh cấp như Quan gia này, cho dù Quan gia phái đến một nhân vật nhỏ bé không được coi trọng, cũng không phải sự tồn tại mà bọn họ có thể trêu chọc.
Vương Hạo đứng từ xa nhìn chiếc phi thuyền vũ trụ, khẽ cười nói:
- Cuối cùng Quan gia cũng tới rồi sao?
Trong lòng hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu mặc niệm ba phút cho Tần Phong, hi vọng lát nữa vị huynh đệ này đừng có thích thể hiện tiếp, không thì cuộc sống sau hôm nay nhất định sẽ như sống trong nước sôi lửa bỏng.
Trong lúc nói chuyện, ba người nhảy từ trên nóc nhà xuống, chạy như bay về phía cánh rừng...