Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 334: Chương 334: Nhắm vào chúng ta




Phi thuyền vũ trụ hạ xuống mặt dất.

Một vị nam tử Vũ Vương từ trong phi thuyền vũ trụ bước xuống, phía sau còn có một đám Vũ Tông đi theo.

Nhìn thấy nam tử Vũ Vương, trong nháy mắt tất cả học sinh ở đó bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

- Đây là cường giả đệ nhất của thế hệ trẻ Quan gia, tên Quan Thiên.

- Ta nghe nói qua về hắn, hắn là thiên tài đệ nhất tại học viện Hoàng Gia, có thể so sánh với Quan Anh Kiệt năm đó.

- Có thể so sánh với Quan Anh Kiệt cũng có tác dụng gì chứ, hiện tại yêu nghiệt thế đạo hoành hành, không đạt được cấp bậc như Vương Hạo, muốn lưu danh trong lịch sử đều làm không được

- Lời này không sai, Vương Hạo chính là yêu nghiệt siêu cấp lấp lánh nhất chưa từng có từ trước đến nay, thiên tài sống cùng một thời đại với hắn đều chỉ có thể làm nền mà thôi.

- Ta nghe được một tin đồn nói, Vương Hạo là nhi tử của Vương Thiên Dật nguyên soái.

- Không thể nào! Vương Thiên Dật nguyên soái là người có phẩm hạnh gì, Vương Hạo lại là người có phẩm hạnh gì, hai người này sao có thể là phụ tử được?

- Ta nghe nói Vương Hạo vốn theo học ở học viện Hoàng Gia, nhưng sau khi Vương Thiên Dật nguyên soái mất tích, hắn đã bị đuổi ra ngoài.

- Nếu như là sự thật, vậy đám quý tộc này cũng quá không phải đồ vật rồi?

- Bọn họ không phải đồ vật, ngày đầu tiên người biết điều này sao

- Ài, quản lai lịch Vương Hạo làm gì, cái này không liên quan gì đến chúng ta.

- Không sai, xem cuộc vui còn hơn, hãy xem Tần Phong ứng phó với Quan Thiên như thế nào!

- Ngươi chính là Tần Phong?

Quan Thiên đi đến trước mặt Tần Phong, lạnh lùng nói:

- Tại sao Duệ Quang lại xuất hiện trong tay ngươi?

Tần Phong vẻ mặt cảnh giác nói:

- Duệ Quang này là ta nhặt được.

- Nhặt được?

Quan Thiên giận dữ.

- Ngươi cho rằng lão tử ta là đồ đần độn sao? Loại bảo bối như này có ai lại làm mất chứ?

Tần Phong miễn cưỡng cười một tiếng, hắn sớm đã biết kết quả sẽ thế này, nhưng hắn thật sự không hề nói dối!

- Vèo vèo...

Đột nhiên, tiếng gió rít vang lên, Quan Thiên hóa thành một tàn ảnh xông thẳng về phía Tần Phong.

- Không tốt rồi!

Đồng tử của Tần Phong chợt co lại, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau.

Tuy rằng tốc độ của Tần Phong cách xa so với những người cùng đẳng cấp, nhưng tu vi chỉ là Vũ Tông như hắn vẫn có sự khác biệt một trời một vực so với Vũ Vương, căn bản không thể tránh né.

Binh một tiếng, Tần Phong liền cảm thấy phần bụng bị đau, thân thể chợt bay ngược ra ngoài.

Nhưng đây vẫn chưa kết thúc, lại binh một tiếng, phía sau lưng Tần Phong lại một lần nữa cảm thấy đau, toàn thân lại bay về phía trước.

Cứ như vậy, những tiếng binh binh binh không ngừng vang lên, thân thể Tần Phong không ngừng chuyển động trên không trung.

Mí mắt của các học sinh đại học Thiên Bắc đứng xung quanh đó run lên, tất cả đều che mắt lại không đành lòng nhìn tiếp, Quan Thiên này rõ ràng là đang hành hạ Tần Phong, dự định hành hạ Tần Phong đến chết.

- Dừng tay!

Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một nam tử rất đẹp trai lưng đeo một thanh trường kiếm, nhanh chóng đi từ phía xa đến.

Trên một cây đại thụ, đứng cạnh ba người Vương Hạo.

Tiền Vạn Dương khẽ nói bên tai Vương Hạo:

- Lão đại, người này chính là cao thủ Thiên Bảng, tên là Vương Ngọc Hằng.

- Cao thủ Thiên Bảng?

Trong nháy mắt Vương Hạo cảm thấy có hứng thú, những người này đều nắm giữ tu vi Vũ Vương, đồng thời đều lĩnh ngộ sự tồn tại của Thiên Nhân Hợp Nhất.

Hơn nữa dựa vào hiểu biết của hắn, bây giờ cao thủ từ Vũ Đế trở lên ở Liên Bang Tinh Tế, căn bản đều đã ra tiền tuyến.

Cho nên cao thủ ở cấp bậc này sẽ tương đương với chiến lực đỉnh phong, thuộc về sự tồn tại có thể quyết định lo liệu việc trong nhà.

Quan Thiên dừng lại, quan sát đánh giá Vương Ngọc Hằng, cười khinh miệt nói:

- Hóa ra đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, thảo nảo dám ra mặt xen vào chuyện của người khác.

Vương Ngọc Hằng liếc nhìn Tần Phong đang nửa sống nửa chết, lạnh lùng nói:

- Quan Thiên, đây là đại học Thiên Bắc, còn chưa tới lượt ngươi tới đây dương oai.

Quan Thiên khinh thường bĩu môi.

- Bây giờ lão đầu Tô Mộc kia không có nhà, cho dù ta giết người ở đây, ai có thể làm khó dễ được ta?

- Ngươi...

Vương Ngọc Hằng vô cùng giận dữ, trong nháy mắt chân khí xung quang thân thể bạo phát ra, những cục đá trên mặt đất điên cuồng chuyển động.

Đôi mắt Quan Thiên chợt hiện lên một đường hàn quang, trong nháy mắt xung quanh thân thể bạo phát ra một trận gió xoáy, đồng thời trong trận gió xoáy còn xen kẽ những viên băng tuyết to nhỏ bằng nắm tay, mà những viên băng tuyết này đều giống như mũi nhọn vậy, lóe ra từng trận hàn quang chói lóa.

- Hai thuộc tính!

Tất cả học sinh ở đây đều hít vào một luồng khí lạnh, bọn họ vẫn luôn nghe qua hai thuộc tính lợi hại đến mức nào, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy, tất cả đều hiểu vì sao có nhiều Vũ Tông theo đuổi hai thuộc tính đến như vậy.

Đây quả thực mạnh mẽ vô cùng không hề nhỏ bé chút nào.

Giống như sự kết hợp giữa gió và băng này của Quan Thiên, thuộc tính gió vốn chỉ có thể tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi thêm vào nhũ băng, sẽ biến thành cơn bão gió băng, nắm giữ lực công kích cùng với năng lực tập kích.

Ba chiêu tốc độ,công kích, tập kích hợp thành một thể, ai có thể chống lại đây?

Đúng lúc các học sinh đang ngưỡng mộ Quan Thiên, chỉ thấy thân thể Quan Thiên bỗng nhiên trở nên mờ mịt như có như không, có một loại cảm giác thuận gió trở về.

- Thiên Nhân Hợp Nhất!

Các học sinh liên tục kinh ngạc kêu lên, là hai thuộc tính cộng với Thiên Nhân Hợp Nhất, thử hỏi bây giờ ở đại học Thiên Bắc thật có người có thể là đối thủ của hắn sao?

Nhất là khi các học sinh nhìn thấy trên cổ Quan Thiên đeo một chuỗi vòng Ngọc Thạch Châu, hai mắt càng dâng trào lên từng trận ánh sáng màu đỏ, chỉ còn thiếu việc viết lên mặt vài chữ ngưỡng mộ, đố kị, hận.

Bởi vì đây căn bản không phải vòng Ngọc Thạch Châu, mà là chiếc vòng Thiên Văn Ngọc được dùng Thiên Văn Ngọc xâu chuỗi thành.

Phải biết rằng Thiên Văn Thạch vốn sản xuất rất ít, còn cần các Vũ Vương đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất đeo mấy chục năm mới có thể hình thành, không cần phải nói cũng biết độ hiếm có tuyệt đối của nó..

Nhưng bây giờ không ngờ Quan Thiên lại đeo một chuỗi, tối thiểu có hai mươi viên, vậy làm sao có thể không khiến bọn họ ngưỡng mộ đố kỵ hận đây!

Quan Thiên khinh thường bĩu môi.

- Một đám nhà quê!

Nghe vậỵ từng ánh mắt căm tức của các học sinh nhìn chằm chằm Quan Thiên, tên khốn khiếp này thật sự quá kiêu ngạo rồi, đánh người trên địa bàn của bọn họ đã không nói, bây giờ còn sỉ nhục bọn họ.

Tuy rằng sự tức giận của các học sinh xông thiên, nhưng không có ai dám tiến lên phía trước.

Vương Hạo lắc đầu.

- Đám tiểu tử này thật sự quá vô dụng, một chút khí phách cũng không có, khiến ta không có một chút hứng thú chiêu mộ nào

Tiền Vạn Dương liền vội vàng nói:

- Lão đại, không phải bất kỳ ai cũng có thể giống ngươi, tiền bạc không thể cám dỗ, nghèo khổ không thể thay đổi, uy vũ không thể khuất phục.

Vương Hạo tràn ngập vẻ hài lòng gật đầu.

- Vẫn là tiểu tử ngươi biết nói chuyện.

Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo, cúi đầu nhìn vào một viên Thiên Văn Ngọc đeo trên cổ của mình, đây là chiến lợi phẩm lần trước khi Vương Hạo đấu với Quách Vân Tử ở Liên Bang Diệu Thiên.

Chỉ có điều một viên này so với một chuỗi kia của Quan Thiên, rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp, hơn nữa cấp bậc chênh lệch còn quá xa.

- Vương Hạo, ngươi xem vòng cổ của tên tiểu tử kia tốt hơn so với vòng của thỏ bảo bảo ta.

Tiểu Bạch tức giận nói.

- Phải không?

Vương Hạo liếc nhìn chiếc vòng trên cổ của Quan Thiên.

- Tiểu tử này đang muốn khoe giàu với ta sao?

Tiểu Bạch liên tục gật đầu.

- Vương Hạo, tiểu tử này vốn không coi chúng ta ra gì, không chỉ đeo vòng cùng loại với thỏ bảo bảo ta, mà còn tốt hơn so với vòng của thỏ bảo bảo ta, rõ ràng là đang nhắm vào chúng ta.

Hai người tiểu đệ Tiền Vạn Dương và Trần Diệu kinh sợ đứng ngây tại chỗ, logic của con thỏ này quá thần kỳ rồi!

Cùng một loại vòng cổ!

Liên Bang Tinh Tế có vòng cổ nhãn hiệu này sao?

Lại còn tốt hơn của nó tức là đang nhắm vào nó, lý do này cũng thật sự quá gượng ép rồi?

Thích bảo bối của người ta thì nói rõ ra, lại còn phải tìm lý do mới động thủ, tính cách vô liêm sỉ này quả nhiên thừa kế từ Vương Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.