Đại học Thiên Bắc.
Trong khu rừng rậm, có rất nhiều học sinh vây quanh.
Quan Thiên đang giằng co với Vương Ngọc Hằng, còn Tần Phong nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.
- Ài ya, ở đây thật là náo nhiệt!
Vương Hạo dẫn theo hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đi tới.
- Là Vương Hạo!
Các học sinh nhìn thấy lần lượt nhường bước mở ra một con đường cho Vương Hạo.
Hiện tại Vương Hạo chính là nhân vật phong vân của đại học Thiên Bắc, vẫn chưa tốt nghiệp bước ra khỏi cổng trường thì đã làm đến nguyên soái, cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, phó viện trưởng Dược Tề Công Hội, thân phận rất lợi hại kéo dài qua ba thế lực lớn.
Hơn nữa trong tay còn xây dựng một đội quân vương bài vạn người, trình độ lợi hại tuyệt đối có thể khiến người đời chấn động kinh ngạc.
Cho nên bọn họ đối diện với nhân vật lợi hại như vậy, việc cần làm chính là ngưỡng mộ nhìn lên, chứ không phải thích thể hiện trước mặt hắn.
- Vương Hạo!
Lông mày Quan Thiên nhíu lại, quan sát đánh giá Vương Hạo từ trên xuống dưới, muốn xem bộ dạng của một thiếu niên phong vân khuấy động thiên hạ là như thế nào.
Vương Hạo không để ý đến người khác, đi đến trước mặt Tần Phong, lấy chân đá đá.
- Này, tiểu tử, ngươi chết chưa đấy?
Tần Phong khổ sở ngẩng đầu lên, ho ra một ngụm máu tươi.
- Ta...Ta vẫn không thể chết, Tiểu Ái vẫn đang đợi ta quay về cho nàng một lời hứa hẹn...
Vương Hạo gật đầu, nhìn Tiền Vạn Dương búng tay một cái.
Ngay lập tức Tiền Vạn Dương lấy ra một lọ thuốc hồi phục, ngồi xổm xuống cho Tần Phong uống.
Quan Thiên thản nhiên nói:
- Vương Hạo, đây là người Quan gia chúng ta muốn giết, ngươi làm như vậy là vượt quá giới hạn rồi.
- Vượt quá giới hạn?
Vương Hạo thất thanh cười lên.
- Ngươi dẫn người đến địa bàn của ta, đánh người của ta, không ngờ còn dám nói ta vượt quá giới hạn.
Trần Diệu lằng lặng nhìn Vương Hạo thể hiện, rõ ràng tất cả những việc này đều do lão đại tạo ra, nhưng cuối cùng lão đại vẫn có thể dùng một bộ dạng ra mặt vì huynh đệ.
Kỹ thuật diễn xuất thật sự giống Tiểu Kim Nhân, khiến người ta không phục cũng không được!
- Mọi người đều như nhau.
Quan Thiên nhìn thẳng vào Vương Hạo.
- Lần trước ngươi dẫn người đi thăm dò Phỉ Tinh đã ra tay đánh Quan Thế đệ đệ của ta, còn chặt đứt một cánh tay của hắn, món nợ này ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.
- Ngươi có bệnh sao?
Vương Hạo cười to nói:
- Hiện tại chỗ này là địa bàn của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể rời khỏi đây mà không tổn hại một cọng lông nào sao?
Những Vũ Tông đứng phía sau Quan Thiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng vây quanh Quan Thiên, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh.
Quan Thiên xua tay, ra hiệu cho những Vũ Tông này không cần quá lo lắng.
- Vương Hạo, ta đã điều tra qua, một vạn quân vương bài trong tay ngươi hiện tại không có ở đây, hơn nữa ta lại là sự tồn tại mạnh nhất trên quả tinh cầu này, ngươi có thể làm khó được ta?
Quan Thiên cười to nói.
Vương Hạo lắc đầu thở dài:
- Ta vốn cho rằng Quan Thế đệ đệ của ngươi là phế vật, còn ca ca sẽ bình thường một chút, nhưng ai biết vị ca ca này cũng lại là đồ ngu ngốc
- Ngươi...
Quan Thiên giận dữ xông thiên, khí tức toàn thân cuốn lấy tất cả, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được rùng mình một cái.
- Ài ya, còn nổi giận nữa chứ!
Bộ dạng Vương Hạo kỳ quái nói:
- Ngươi có tin hôm nay ta sẽ khiến ngươi nằm xuống đây không!
Quan Thiên hừ lạnh nói:
- Vậy hôm nay ta sẽ xem, ngươi khiến ta nằm xuống như thế nào.
- Vậy ngươi hãy đợi đi!
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, to tiếng kêu lên:
- Thê tử, có người đánh ta, Hương Hương, có người đánh chủ nhân của ngươi...
Với tiếng kêu to của Vương Hạo, trong nháy mắt âm thanh được truyền đi thật xa, thật xa...Rất nhanh truyền đến bên trong đại học Thiên Bắc.
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó há hốc mồm, tuy rằng chiến lực của Quan Thiên mạnh hơn so với Vương Hạo, nhưng Vương Hạo không thể ngay cả một đòn cũng không đánh, nên đã tìm người giúp, hơn nữa còn gọi thê tử của hắn đến, ăn bám một cách quá rõ ràng.
Phải biết rằng ngươi là thiên tài đệ nhất của Liên Bang Tinh Tế, mạng này mất rồi, vinh quang; nhưng thể diện mất rồi thì không ngẩng đầu lên được.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu xấu hổ cúi thấp đầu xuống, phong cách của lão đại này quả nhiên trước sau như một, chỉ cần không động thủ, phẩm hạnh tùy ý vứt, dù sao từ trước tới nay hắn cũng chưa từng mang qua.
- Là ai không biết sống chết, dám đánh nam nhân của bản tiểu thư.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp thiên địa, tầng mây trên bầu trời sôi trào, sấm chớp rền vang, cuồng phong gào thét.
Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh, năng lực có thể quấy động tầng mây này, không cần nhìn cũng biết là Vũ Đế.
Nhưng khiến người khác không hiểu nổi chính là,
tai sao Vương Hạo lại có một vị thê tử Vũ Đế? Lẽ nào hắn được lão yêu bà bao nuôi rồi?
- Ta biết người này là ai, nàng không phải lão yêu bà, nàng là tôn nữ của Thiên Khôi nguyên soái Liên Bang Diệu Thiên, Triệu Y Linh, năm nay mới 22 tuổi.
- Ta thảo, huynh đệ ngươi không lầm chứ! 22 tuổi đã đạt tới Vũ Đế?
- Thời đại này ngay cả yêu nghiệt như Vương Hạo đều có, 22 tuổi đạt tới Vũ Đế có là gì đâu?
- Có đạo lý, thời đại này nhất định là một thời đại yêu nghiệt hoành hành.
- Lần trước khi ta gặp nàng Triệu Y Linh này, vô cùng xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy, nàng là đại biểu của Liên Bang Diệu Thiên đến thảo luận chuyện hợp tác.
- Tại sao thảo luận chuyện hợp tác lại đến đại học Thiên Bắc, còn trở thành thê tử của Vương Hạo?
- Cái này ta biết, nghe nói Thu Lôi người thừa kế của công ty Thiên Hỏa bị Liên Bang Diệu Thiên bắt đi, Vương Hạo đi cứu hắn, đồng thời còn khiến vị Triệu Y Linh này đối với hắn si mê không dứt ra được.
- Cứu Thu Lôi? Vương Hạo? Huynh đệ ngươi không đùa đấy chứ? Tuy rằng Vương Hạo là thiên tài, nhưng cũng không tài đến mức có thể cứu người từ Liên Bang Diệu Thiên?
- Ai nói đùa, nghe nói Vương Hạo cứu Thu Lôi ra từ tù tinh, đồng thời còn làm nổ tù tinh.
- Ta thảo, đây là yêu quái chuyển thế gì vậy, gây ra phiền phức lớn như vậy, không ngờ hắn vẫn có thể chạy thoát trở về.
- Cho nên Vương Hạo mới có thể trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, nếu không có tài năng người ta cũng sẽ không để ý đến hắn.
- Vương Hạo thật sự quá lợi hại, một lần ra ngoài không chỉ làm tới cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, còn tán được một nữ nhân si mê mình đến như vậy.
- Đột nhiên ta phát hiện yêu nghiệt bên ngoài quá nhiều, không dễ sống, vẫn về nhà làm trạch nam thì tốt hơn.
- Có đạo lý!
Khi Triệu Y Linh đi tới khu rừng rậm, từ trên không trung hạ xuống, lôi quang chớp hiện trên toàn thân nâng nàng lên giống như một nữ vương sấm chớp vậy, ánh hào quang càng như kim châm đâm vào nhãn cầu của tất cả mọi người.
Nhưng cho dù chói mắt, những sinh vật nam tính vây quanh vẫn si mê nhìn chằm chằm Triệu Y Linh, hận không thể quỳ xuống trước mặt vị nữ vương đại nhân này, nói một câu, nữ vương đại nhân xin hãy thỏa sức nghiêm khắc thúc giục chúng ta!
Mà bên cạnh Triệu Y Linh, còn có một Hương Hương thanh xuân vô địch, chỉ là tiểu tử hay ăn này, trong miệng vẫn ngậm một cây kẹo mút.
Sắc mặt Quan Thiên tối sầm lại, giận dữ nói:
- Vương Hạo, ngươi thật vô liêm sỉ, gọi người không tính làm gì, nhưng không ngờ ngươi lại gọi người của Liên Bang Diệu Thiên đến, ngươi còn có thể là niềm tự hào của Liên Bang Tinh Tế nữa hay không?
Vương Hạo lắc đầu.
- Không có!
- Khụ khụ!
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây bị sặc, không những ăn bám, mà còn ăn bám kẻ địch, đồng thời ăn bám một cách yên tâm thoải mái, vô cùng khí thế, tên khốn khiếp này quả thực quá không có phẩm hạnh rồi đúng không?
Triệu Y Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo, tên tiểu nam nhân này lại bắt đầu giở trò chơi xấu rồi.
- Tiểu tử, ta đã nói sẽ khiến ngươi nằm xuống rời khỏi, thì sẽ khiến ngươi nằm xuống rời khỏi.
Vương Hạo đắc ý cười lớn.
Quan Thiên hừ lạnh nói:
- Vương Hạo hiện nay là thời kỳ hợp tác giữa hai liên bang lớn, nếu như nàng dám đánh ta, vậy sẽ khơi dậy tranh đấu giữa hai liên bang lớn, ngươi khẳng định có thể gánh trách nhiệm này sao?