Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 336: Chương 336: Lão đại không có trách nhiệm.




Vương Hạo nhìn Quán Thiên bằng một ánh mắt khinh bỉ.

- Tiểu tử ngươi tính là thứ gì. Hôm nay ta sẽ đánh ngươi, xem hai liên bang lớn có khai chiến vì ngươi hay không?

- Ngươi…

Quán Thiên tức giận.

Nhưng Quán Thiên vừa nói ra một chữ thì thấy Vương Hạo búng tay một cái.

Một giây sau, Hương Hương lập tức biến mất, khi nàng xuất hiện lần nữa đã ở ngay trước người của Quán Thiên, sau đó giơ cánh tay thon dài lên, đánh một quyền vào trên mặt của Quán Thiên.

Ầm một tiếng, Quán Thiên nhanh chóng bay ra ngoài, ầm ầm ầm xuyên thủng mười mấy bức tường, mới có thể dừng lại, có thể nhìn ra khoảng cách ít nhất cũng bay ra hơn một ngàn mét.

Nhìn cảnh tưởng này, tất cả mọi người ở đó lập tức im lặng không có một tiếng động, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi này, có ai ngờ được tiểu cô nương nhìn như mềm yếu kia sẽ có thực lực như vậy.

Sau khi đánh Quán Thiên xong, Hương Hương tung tăng đi đến trước mặt Vương Hạo, giơ bàn tay nhỏ ra nói:

- Cà rốt!

Vương Hạo lật tay lấy ra một rổ cà rốt đưa cho Hương Hương, dựa theo điều khoản cam kết giữa bọn họ, hàng ngày hắn không chỉ cung cấp thức ăn cho Hương Hương, hơn nữa còn phải chi trả riêng một rổ cà rốt sau khi Hương Hương ra tay đánh lui kẻ thù.

- Cảm ơn ngươi!!!

Hương Hương cười ngọt ngào, lấy ra một củ cà rốt đưa cho Tiểu Bạch, sau đó ôm một rổ cà rốt, tung tăng chạy về nhà.

Đôi mắt của Tiểu Bạch ngấn lệ nhìn cà rốt trong tay, có được một rổ cà rốt mới cho nó một củ, đến khi nào mới có thể thu lại toàn bộ khoản nợ của mười ngàn củ cà rốt đây?

Những học sinh tại hiện trường nhìn thấy tình hình, tất cả đều biểu hiện không thể tin được.

- Mẹ nó, có nhầm lẫn hay không vậy?

- Tiểu cô nương này có lai lịch gì? Một quyền đánh bay Quán Thiên, chẳng lẽ Quán Thiên là con cọp giấy?

- Ta nghe nói đây là bảo tiêu của Vương Hạo, không ngờ thực lực lại khủng khiếp như vậy.

- Cà rốt đó là ý gì? Chẳng lẽ là thù lao?

- Tiểu cô nương này ngây thờ khờ khạo, cộng thêm Vương Hạo xưa nay vô sỉ không có giới hạn, nói không chừng hắn thật sự dùng cà rốt để lừa gạt tiểu cô nương này.

- Thân là một học sinh đại học chính trực, tuyệt đối không thể nhìn chuyện này xảy ra được.

- Không sai, ta nhất định phải giúp vị tiểu cô nương kia thoát khỏi biển khổ.

- Này, có phải trung tâm rau củ không? Ta muốn đặt một xe cà rốt.

- …

Rất nhiều nam sinh có mặt ở đó đã mở vòng tay trí năng ra, đặt mua cà rốt ở trên mạng, dự định dụ dỗ Hương Hương qua đây.

Nếu dụ dỗ thành công, vậy thì bọn họ căn bản không cần để ý Vương Hạo có trở mặt hay không, dù sao loại bảo vệ tồn tại khủng khiếp như vậy, một mình Vương Hạo cũng thật sự không để trong mắt.

Nếu có thể, bảo tiêu này trở thành bạn gái, vậy ngày tháng sau này… tuyệt đối là sung sướng.

Nhưng những người này định sẵn sẽ thất bại, bởi vì cà rốt bình thường hoàn toàn không cùng đẳng cấp với loại hệ thống sản xuất ra.

Lúc này, Tiểu Bạch từ trên vai của Vương Hạo nhảy xuống, tung tăng đi tới trước mặt Quán Thiên, lấy sợi dây chuyền Thiên Văn Ngọc xuống đeo vào cổ của mình.

Chỉ có điều dây chuyền quá lớn, cái cổ nhỏ của nó đeo không vừa, sau cùng trở thành đai lưng, treo trên cái bụng nhỏ xíu tròn trịa, lông lá.

Nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch nhíu mày, ở nơi đó rầu rĩ, hai mắt của sinh vật nữ sinh ở đó đều lóe sáng ngưỡng mộ, con vật nhỏ bé này thật sự đáng yêu quá.

Triệu Y Linh tiến lên ôm Tiểu Bạch vào lòng, tuyên bố sở hữu đối với con vật nhỏ bé này, khiến sinh vật nữ sinh nghưỡng một muốn chết, bọn họ cũng muốn đi ôm con thỏ rất có linh tính này.

- Thiếu gia!!!

Thủ hạ của Quán Thiên nhìn thấy Triệu Y Linh rời khỏi, mới vội vàng đi lên tiến hành cấp cứu cho Quán Thiên.

Sau khi Tần Phong uống vào một lọ thuốc khôi phục hắn cũng đã khôi phục trở lại.

Tiền Vạn Dương nhẫn nại tha thiết khuyên răn:

- Tần Phong, hiện tại ngươi đã hiểu rõ lão đại của chúng ta quan trọng thế nào rồi chứ? Nếu ngươi là thượng tướng, cho Quán Thiên mười lá gan, hắn cũng không dám ra tay với ngươi, ta thấy ngươi hãy mau chóng đi nhận lỗi với lão đại của chúng ta đi.

Tần Phong nhíu mày lại, trực giác nói cho hắn biết, có lẽ là Vương Hạo ném cho hắn thanh kiếm lớn Duệ Quang kia, mục đích chính là hãm hại hắn, khiến người của Quán gia đến gây rắc rối cho hắn, sau đó dễ dàng ra mặt thu phục hắn.

Nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại, cho dù thiên phú của hắn mạnh hơn nữa, Vương Hạo cũng không có lý do không cần Duệ Quang, dùng để thu phục hắn?

Trần Diệu cũng vội vàng khuyên:

- Tần Phong, lão đại của chúng ta có thể cứu ngươi một lần, nhưng lần sau thì sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện, vậy thì bạn gái của ngươi thế nào? Mau chóng đi xin lỗi lão đại của chúng ta, ngươi vẫn là thượng tướng.

- Chuyện này…

Tần Phong có chút dao động, không đối mặt với uy hiếp của cái chết, mãi mãi không biết được thế gian này còn có bao nhiêu thứ đáng cho hắn lưu luyến.

Nếu vừa rồi không phải Vương Hạo ra tay, thật sự hắn sẽ chết, âm dương cách biệt với Tiểu Ái.

Tiền Vạn Dương tiếp tục nói:

- Tần Phong, hiện tại Ám Tinh Linh Tộc công kích, có phải ngươi nên tham gia Quân bộ để báo đáp liên bang hay không?

Tần Phong bắt đầu giằng co, từ khi Vương Hạo gọi bà xã đến trợ giúp, hắn liền cảm thấy quá mất thể diện đàn ông, không đáng để hắn đi thần phục.

Tuy nhiên, Tiền Vạn Dương nói đến báo đáp liên bang, nhiệt huyết ra tiền tuyến chống lại Ám Tinh Linh Tộc dâng trào, hắn cũng có suy nghĩ nhiều về chuyện này.

Trần Diệu thấy Tần Phong có chút dao động, liền vội vàng khẽ nói:

- Tần Phong, ngươi đến làm thượng tướng cũng không phải vì lão đại của chúng ta, mà vì hàng ngàn hàng vạn binh sĩ kia.

Tần Phong sững sốt hỏi:

- Ý gì?

Tiền Vạn Dương thở dài một hơi.

- Lão đại của chúng ta căn bản chính là một đứa trẻ, chơi vui vẻ thì có thể chơi lâu một lát, nhưng cũng không ai biết ngài ấy lúc nào vui, lúc nào không vui.

- Đây chẳng phải làm càn sao?

Tần Phong tức giận vô cùng, như vậy thật sự không bận tâm tới tính mạng của binh sĩ toàn quân.

Trần Diệu lộ vẻ nghiêm túc nói:

- Cho nên vì quân đoàn chúng ta không đến mức bị diệt vong, chúng ta cần một chỉ huy thứ hai làm việc thực tế.

Tần Phong sững sốt một chút, chỉ chính mình.

- Chỉ huy thứ hai? Ta sao?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu gật đầu thật mạnh.

- Ngoại trừ ngươi thì không ai có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này được.

- Vậy các ngươi…

Tần Phong muốn hỏi lại thôi.

Tiền Vạn Dương biểu hiện nghiêm túc nói:

- Chúng ta cần phải dâng hiến một lòng trung thành cho lão đại, chúng ta xưa nay không quản chuyện khác.

Trần Diệu khoác vai Tần Phong, cười nói:

- Thật ra chỉ cần ngươi gia nhập quân đoàn, vậy thì chuyện lớn nhỏ trong quân đoàn đều do ngươi quyết định, hơn nữa khi lão đại tìm ngươi, chỉ cần ngươi không làm trái mệnh lệnh, căn bản không có tồn tại quan niệm không ngồi chung bàn gì cả.

Tiền Vạn Dương nói nhỏ:

- Ta cho ngươi biết, chuyện lão đại chúng ta ghét nhất là khai chiến, hoàn toàn là tìm rắc rối cho chính mình, cho nên lúc ngài ấy tìm ngươi thì ngươi qua đó góp mặt cho đủ số người là được.

Tần Phong trố mắt, đây làm sao là nguyên soái, rõ ràng chính là một lão đại xã hội đen, hơn nữa còn là một lão đại xã hội đen không có trách nhiệm.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhìn nhau một cái, cả hai đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự vui vẻ thoải mái.

Hiện tại bọn họ đã nắm chắc tám phần, chỉ cần tiếp tục khuyên giải, Tần Phong sẽ gia nhập quân đoàn, khiến bọn họ có thể giải thoát khỏi quân vụ bận rộn, theo Vương Hạo đi chơi bời, tìm lợi ích khắp nơi.

Tần Phong sẽ giống như Cô Dương, ở trong quân vụ bận rộn trải qua cuộc sống quân đoàn thê thảm.

Lúc này, Quán Thiên cũng được thủ hạ của hắn dùng thuốc khôi phục cứu sống lại.

Nhưng sau khi Quán Thiên phát hiện dây chuyền Thiên Văn Ngọc biến mất, sắc mặt hoàn toàn buồn bực, hắn thề nhất định phải tiêu diệt tên Vương Hạo khốn kiếp này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.