- Vương Hạo, trả lại Thiên Văn Ngọc cho ta…
Quán Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vương Hạo.
Nếu sợi dây chuyền được tạo thành bởi hai mươi viên Thiên Văn Ngọc này thật sự bị Vương Hạo lấy đi, vậy hắn trở về căn bản không có cách nào giải thích với trưởng bối của Quán gia.
Cho nên bất luận thế nào, hắn nhất định phải lấy lại hai mươi viên Thiên Văn Ngọc mới được.
Vương Hương không vui bĩu môi.
- Ngươi đánh tiểu đệ ta rồi không cần bồi thường tiền thuốc men hay sao?
Quán Thiên tức giận điên cuồng, cho dù hắn giết cái mạng nhỏ của Tần Phong cũng không đáng giá hai mươi viên Thiên Văn Ngọc chứ?
Phải biết rằng, hai mươi viên Thiên Văn Ngọc này là Quán gia bọn họ cất giữ toàn bộ.
Về phần vì sao lại giao cho hắn đeo, chính là vì hắn tiểu bối mạnh nhất trong thế hệ của Quán gia, cho nên những trưởng bối này đều hi vọng hắn cố gắng hết sức lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng dễ dàng chiếm được một chỗ trong thời đại yêu nghiệt hoành hành như hiện nay.
Chẳng qua sau khi hắn lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất, nhằm khoe khoang chính mình tài giỏi, nên không có giao trả sợi dây chuyền này cho gia tộc, gia tộc cũng không có ý thu hồi, kết quả lại bị Vương Hạo lấy đi.
Nếu không lấy lại được, vậy thì hắn trở về tuyệt đối sẽ bị gia tộc xử theo gia pháp, thậm chí còn chấp nhận các loại trừng phạt.
- Vương Hạo, trả lại Thiên Văn Ngọc cho ta, chuyện tiểu đệ của ngươi lấy trộm Duệ Quang, ta có thể không truy cứu.
Quán Thiên lạnh lùng nói.
Vương Hạo xoay đầu nhìn Tần Phong, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có trộm Duệ Quang của người ta không?
Tần Phong lắc đầu.
- Thanh kiếm Duệ Quang đó thật sự là ta lượm được đấy, không phải trộm. Hơn nữa, ta chỉ mới tu vi Vũ Tông cấp bốn, làm thế nào có thể trộm được Duệ Quang từ trong tay Quán gia?
Vương Hạo gật gật đầu, xoay đầu nhìn Quán Thiên.
- Hắn nói rất rõ ràng, đó là lượm được, cho nên hắn không sai, nhưng ngươi thật sự đã đánh hắn, tiền thuốc men này nhất định phải trả.
Quán Thiên nổi trận lôi đình.
- Vương Hạo, người đang cưỡng từ đoạt lý, có ai lại ném bỏ Duệ Quang Cự Kiếm?
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hoàn toàn quỳ lạy Vương Hạo, rõ ràng tất cả chuyện xấu đều do hắn bày ra, nhưng kết quả hắn lại thể hiện bộ dáng lòng đầy chính nghĩa, thật sự là quá vô sỉ.
Vương Hạo bĩu môi.
- Nói chuyện với kẻ đần độn như ngươi thật sự là rất phí sức. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được, cục diện hiện tại do ai làm chủ hay sao?
Hai mắt của Quán Thiên hơi híp lại, nhìn Triệu Y Linh ở một bên, biết hôm nay có mặt Triệu Y Linh, muốn lấy lại hai mươi viên Thiên Văn Ngọc chắc chắn sẽ không dễ dàng.
- Vương Hạo, nếu ngươi không trả lại Thiên Văn Ngọc, Quán gia chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, đến lúc đó khiến cho mọi người đều không vui, như vậy không tốt phải không?
Quán Thiên lạnh lùng uy hiếp nói.
Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.
- Ngươi tưởng dọa lão tử sợ được hay sao? Chỉ chuyện lão rùa Quán Tân Hùng đã làm, chúng ta đã không vui từ lâu rồi, hiện tại hắn muốn lấy lại Thiên Văn Ngọc, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu.
- Ngươi…
Quán Thiên tức giận dâng trào, nắm đấm siết chặt vang lên răng rắc.
- Ngươi cái gì mà ngươi, lão tử cứ đứng ở đây, có bản lĩnh thì ngươi đến đánh ta đi!
Vương Hạo giơ thẳng ngón tay giữa, cho Quán Thiên một ánh mắt khiêu khích.
Gương mặt của những người xung quanh tối đen, tiểu tử này thật sự là nguyên soái sao? Thật sự quá đê tiện!
Quán Thiên nổi giận.
- Nổ pháo cho ta!!!
Vừa dứt lời, phi thuyền vũ trụ của Quán Thiên lập tức xoay chuyển, từng nòng pháo màu đen nhắm thẳng vào Vương Hạo.
Vương Hạo cũng nổi giận, kêu to một tiếng.
- Mẹ nó, dám nhắm pháo vào lão tử. Nhị doanh trưởng, pháo Italy của ngươi đâu? Khinh, đi sai xưởng phim rồi, Tiền Vạn Dương, pháo đạn đạo tinh không của ngươi đâu?
Tiền Vạn Dương ngơ ngác, hắn rõ ràng là đại tướng, khi nào trở thành nhị doanh trưởng?
Chỉ có điều, hắn vẫn ngoan ngoãn lấy ra một chiếc pháo bắn đạn đạo tinh không từ trong không gian Thứ Nguyên, trên đó là một quả đạn đạo in hai chữ tinh không, đang nhắm thẳng vào đám người Quán Thiên ở trước mặt.
Đạn đạo tinh không vừa xuất hiện, mọi người đều bị dọa lập tức lui ra sau.
- Mẹ ơi, tên Vương Hạo muốn làm gì đây?
- Vì sao loại trang bị chiến lược như đạn đạo tinh không lại ở trong tay của Vương Hạo?
- Ngươi thiểu năng sao? Vương Hạo là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, loại vũ khí này chẳng phải có thể tùy tiện lấy chơi sao?
- Các ngươi nói Vương Hạo dám nổ pháo sao?
- Không thể nói chính xác được, ngày đầu tiên đến đại học Thiên Bắc, hắn đã dám đại bác nòng ngắn cấp năm.
- Không sai, lần trước vì có hiệu trưởng ra mặt, sau cùng đại bác kia mới không bắn ra.
- Ta nghe nói, những giáo viên, hiệu trưởng tu vi Vũ Đế trở lên đều đã ra tiền tuyến rồi.
- Vậy cũng có nghĩa là hiện tại căn bản không ai có thể ngăn cản Vương Hạo?
- Ta nghĩ có thể Vương Hạo sẽ không bắn đâu!
- Mẹ nó, ta nghe nói lần trước Vương Hạo đã bắn ba quả lựu đạn Đông Phong, làm nổ tung một tinh cầu cấp bốn.
- Lời nói đùa này chẳng vui chút nào!
- Ai nói đùa với ngươi, lão tử phải chạy trốn trước.
- Chờ đã, ta cũng đi…
- …
Đám đông học sinh đứng xem rất nhanh đã chạy đi hết, tuy nhiên còn có rất nhiều học sinh không tin Vương Hạo sẽ bắn đạn đạo tinh không, ở lại tiếp tục theo dõi.
Trên trán Quán Thiên rơi xuống từng giọt mồ hồi lạnh, thân thể ngay cả động một cái cũng không dám.
Hắn cũng biết, danh hiệu vô pháp vô thiên hiện tại của Vương Hạo đã truyền khắp Liên Bang Tinh Tế, nếu thật sự chọc giận hắn, hắn tuyệt đối dám bắn đạn đạo tinh không này.
- Vương Hạo, đạn đạo tinh không ở khoảng cách gần như vậy, nếu nổ tung thì các ngươi cũng chạy không thoát, hay là chúng ta thu lại vũ khí, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Quán Thiên khuất phục, nhỏ nhẹ khuyên.
Vương Hạo bĩu môi.
- Ngươi thiểu năng sao? Bà xã của ta là Vũ Đế, cộng thêm lá chắn năng lượng, chẳng lẽ không bảo vệ được ta sao? Muốn nói chuyện, không có cửa đâu.
Mọi người có mặt ở đó lập tức toát mồ hôi, tên khốn này còn biết xấu hổ hay không?
Bám váy đàn bà cũng thôi đi, xảy ra chuyện còn dùng bà xã ra gánh họa, như vậy thật sự tốt sao?
Nữ sinh xung quanh càng lần lượt tặng cho Vương Hạo ánh mắt khinh bỉ.
Triệu Y Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái, siết chặt nắm đấm nhỏ, chuẩn bị giáo huấn tên khốn này một trận, cho tên khốn này biết nàng không phải lá chắn bằng thịt.
Vương Hạo xoay đầu nhìn Triệu Y Linh, nói rất thâm tình:
- Người ta cũng nói phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi thì từng người bay, nhưng ta vẫn lựa chọn cùng nàng sống chết có nhau, mãi không xa rời…
Vô sỉ!
Tiện nhân!
Nam tử cặn bã!
Trong lòng nam nhân có mặt ở đó đều điên cuồng hô hoán, rõ ràng là Vương Hạo bám váy đàn bà, còn tham sống sợ chết.
Nhưng sau cùng hắn lại ra vẻ cao thượng như vậy, còn lộ ra biểu hiện yêu bên nhau.
Thật là thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có.
Nhưng nữ sinh ở đó lại thay đổi cái nhìn về Vương Hạo, trong thời đại tự do yêu đương này, những sinh vật như nam nhân cặn bã, tiện nhân, cầm thú v.v đâu đâu cũng có, nhưng loại nam nhân giống Vương Hạo có thể đê tiện đến mức tươi mới thoát tục như vậy, bọn họ cũng thật sự chưa thấy qua.
Vì thế, những ánh mắt càng thêm khinh bỉ, lần nữa tập trung ở trên người Vương Hạo…